Lời nhờ vả của bà ta đã làm khó cô rồi.
Cô chì là một phát thanh viên nho nhỏ, còn đang tạm thời nghỉ việc, có tài cán gì mà giúp bà ta cứu chồng từ trại giam ra ngoài được chứ.
“Thím đánh giá cháu quá cao rồi, chuyện này cháu không giúp được.”
Bà ta quắc mắt nhìn cô, tính chửi rủa, nhưng kìm lại được.
“Cháu không giúp được hay là không muốn giúp? Người bị bắt đi là chú ruột của cháu, là người đang nắm quyền ở nhà họ Tô đấy.
Cháu thấy chết không cứu, là muốn đẩy ông ấy vào tù rồi độc chiếm gia sản đúng không?”
Rót một cốc nước nóng, cô nhíu mày nhìn bà ta.
Chuyện lớn như vậy, bà ta muốn cô giúp thế nào cơ chứ?
“Cháu biết chú là chú ruột của cháu, nhưng nếu chú ấy thật sự không phạm pháp, thì cũng sẽ an toàn trở ra.
Còn độc chiếm gia sản, thì thím lại đánh giá dã tâm của cháu quá cao rồi.
Trên có chị gái, dưới có em trai, gia sản của cả nhà họ Tô, nào đến lượt đứa con gái không được coi trọng như cháu độc chiếm chứ.”
Nhìn thái độ của cô như vậy, bà ta biết trong lúc nóng nảy đã chọc giận cô rồi, liền cười cười làm hòa.
“Thím không có ý đó, nhưng mong cháu nể tình ông ấy là chú ruột mà cứu ông ấy ra.
Đã làm sai, gây thiệt hại cho tập đoàn thì nên có một cơ hội sửa sai đúng không?”
Cô nhấp một ngụm nước nóng, nói:
“Đây không đơn giản là việc gây thiệt hại cho tập đoàn nữa rồi.
Tội danh này nếu được xác thực đủ để liệt vào hàng tội phạm kinh tế nghiêm trọng, đó là chưa kể còn liên quan đến nhiều hành vi vi phạm pháp luật sau màn nữa.
Thím nghĩ cháu thần thông quảng đại đến mức nào mới có thể giúp chú xóa đi tội danh lớn như vậy chứ?”
Không quanh quẩn vòng vo nữa, bà ta ngồi sát vào cô, quyết định nói thẳng hết suy nghĩ của mình.
“Cháu không làm được, nhưng người đứng sau cháu làm được.
Chỉ cần cầu xin chồng của cháu, cậu ta sẽ có cách cứu chú hai cháu an toàn ra ngoài.
Người thừa kế nhà họ Lục, thân phận đó đủ để cậu ta cứu người rồi.”
Cô đã đoán được bà ta lại nghĩ ra một trò hoang đường nào đó, không ngờ còn muốn lôi kéo cả nhà họ Lục xuống nước.
Bà ta không hiểu, người nhà họ Lục làm ăn đàng hoàng, không đời nào tiếp tay cho hành vi xấu xa như vậy.
“Vậy là thím muốn nhà họ Lục ra mặt bao che cho việc chú phạm tội? Đừng nói tới người nhà họ Lục tuyệt đối không đồng ý, bản thân cháu cũng không lợi dụng người khác để cứu chú ra ngoài.
Chú thím cứ chờ phán quyết của tòa án đi, liên quan tới chuyện ra tòa, thím nên trở về thuê luật sư cho chú thì hơn là ở đây dây dưa với cháu.”
Bà ta hừ một tiếng, coi như đã hiểu ý của cô cháu gái này.
Nhưng dễ dàng từ bỏ ý định như thế thì không phải là bà ta rồi.
“Luật sư thì chắc chắn thím sẽ tìm.
Nhưng cháu cũng đâu thể cạn tàu ráo máng thế được, nên nhớ chú cháu đang điều hành cả tập đoàn, thuốc của bố cháu và tiền sinh hoạt của em trai cháu còn đang phải lấy từ tay chú thím đó.”
Còn trơ trẽn đến mức mang bố và em trai cô ra uy hiếp nữa, bà ta có lẽ đã hoàn toàn không biết nên bấu víu vào đâu rồi.
“Hình như chú thím đã quên, vốn dĩ người nắm quyền ở tập đoàn là bố cháu, chú chỉ là tạm thời thay thế.
Một người thay thế có hiềm nghi là tội phạm kinh tế, thím nói có cổ đông nào dám ủng hộ chú nữa không? Còn tiền chi trả viện phí cho bố cháu, tiền sinh hoạt của em cháu, không phải vẫn là lấy từ nguồn tài chính của tập đoàn à? Chú thím đâu có bỏ từ túi riêng ra đồng nào.
Thậm chí tiền vốn của tập đoàn hiện tại cũng là do chồng cháu rót vào quá nửa.
Thím đừng mang mấy cái đó ra để uy hiếp cháu.”
Chẳng còn cách nào khác mới mang lý do cũ mèm đó ra để uy hiếp cô, không nghĩ lại bị cắn ngược lại.
Bà ta mặt hằm hằm tức giận đứng dậy, lại thấy cô cúng đứng dậy theo, đi ra mở cửa.
“Thím về lo tìm luật sư cho chú thì hơn là ở đây làm loạn.
Cháu nói không thể giúp là không thể giúp, đừng tốn công vô ích nữa.”
Bà thím biết không thể trông cậy gì được nên đành xô cửa bỏ đi.
Cuộc nói chuyện giữa hai thím cháu mở đầu một cách không mấy vui vẻ, lại kết thúc trong tồi tệ.
“Chuyện gì vậy Tâm? Sao mới sáng sớm đã ồn như vậy?”
Hồng ngáp ngắn ngáp dài lết xuống từ cầu thang, có vẻ như bị tiếng ồn vừa rồi đánh thức.
Cô đóng cửa lại, trả lời cô bạn.
“Không có gì, thím của tớ tới.”
Một câu nói giúp người đang mơ màng tỉnh ngủ, Hồng chạy ra mở cửa, thấy chiếc xe đã nổ máy đi khỏi, đành tiếc nuối quay lại.
“Bà ta đi mất rồi, nếu chưa đi tớ sẽ thay mặt cậu mắng cho một trận.
Cứ thấy cậu hiền lành nên bắt nạt.
Hôm nay bà ta lại tới làm gì? Có phải liên quan tới vụ chú hai cậu bị bắt không?”
Tâm gật đầu, không quan tâm lắm trả lời:
“Muốn tớ giúp cầu xin nhà họ Lục cứu người ra, nhưng tớ từ chối rồi.”
Kéo tay bạn thân ngồi xuống ghế, Hồng vẫn còn hậm hực.
“Tất nhiên là phải từ chối, bà ta nghĩ cái gì mà lôi cả cậu và nhà chồng cậu vào chứ.
Nghiêm trọng như vậy, người ta tránh đi còn chẳng kịp, làm gì có ai muốn dây vào.”
Đúng là như vậy, vụ việc vô cùng nghiêm trọng.
Trong hoàn cảnh này, dây vào là tự tìm đường chết.
“À mà này, sao mấy hôm nay không thấy chồng cậu đến? Anh ta quan tâm đến cậu như vậy, lại mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy quái quái.”
Vừa thấy bạn thân nhắc đến Hoàng, Tâm đã vội vàng gạt đi.
“Cậu nói linh tinh gì thế, quan tâm cái gì? Bọn tớ sắp ly hôn rồi, giữ khoảng cách vẫn tốt hơn.”
Tin tức này mới thật là kinh thiên động địa đối với Hồng.
“Cái gì? Ly