Mấy ngày nay, sức ảnh hưởng của vụ việc Tô Văn Chính bị tạm giam đã không còn lớn như trước, nhưng chuyện này vừa qua chuyện khác đã tới, tin nóng này lắng xuống lại có tin nóng khác nổi lên.
Không biết do tay săn tin nào dẫn đầu, mà các báo lá cải đồng loạt đưa tin với một tiêu đề bắt mắt: “Nghi vấn vợ chồng Lục Huy Hoàng ly hôn”.
Nội dung thì nghìn bài như một, chỉ nói đã lâu không thấy hắn và Tâm xuất hiện cùng nhau trước công chúng, đặt ra nghi vấn hai người đã bí mật ly hôn, nhưng sợ ảnh hưởng đến sản nghiệp hai nhà nên không công khai tin tức.
Dựng chuyện như thật, chẳng khác nào ngồi trong tủ quần áo nhà hắn viết tin.
“Sếp, chuyện này chúng ta có cần ra mặt xử lý không ạ? Tin đồn thất thiệt tuy không phải sự thật nhưng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến tập đoàn, giá cổ phiếu hôm nay đã giảm nhẹ.”
Hắn ngước lên từ tệp tài liệu dày cộp, nhìn Thành.
Cậu trợ lý đáng thương bị cả đám đồng nghiệp dồn ép, cử làm đại diện nói chuyện với chủ tịch, chỉ vì lý lẽ “trợ lý là người gần sếp nhất”.
Mấy hôm nay hắn vẫn tiếp tục duy trì tiến độ làm việc gần như biến thái, vùi mình vào xử lý cho dù là vấn đề nhỏ nhất, hiển nhiên không có thời gian chú ý đến hướng đi của dư luận trên internet.
“Chuyện này là chuyện nào? Có liên quan gì đến chúng ta mà gây ảnh hưởng tới giá cổ phiếu? Tại sao giám đốc các ban ngành liên quan không kịp thời gửi báo cáo cho tôi?”
Lý do duy nhất khiến các giám đốc chần chừ, chính là chuyện này là chuyện riêng của nhà chủ tịch.
Thành đẩy điện thoại của mình ra trước mặt hắn, trên màn hình đang bật sẵn một tab, là bài báo của một trang tin không chính thống, xào xáo lại tin đồn.
Bên dưới bình luận, người thì tỏ thái độ nghi ngờ, người thì tin tưởng, còn có người chửi rủa, cãi nhau loạn xì ngậu, chỉ có thể dùng bốn chữ “chướng khí mù mịt” để hình dung.
Hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu, lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài liên tục tăng ca.
Thở dài, trả lại điện thoại cho trợ lý, hắn bóp bóp trán nói:
“Bọn họ cũng rảnh rỗi thật đấy.
Nói cái nhìn của cậu đi, cậu nghĩ nên xử lý chuyện này thế nào?”
Cậu trợ lý không nghĩ rằng vấn đề sẽ dội trở lại mình, nhưng thân là trợ lý của chủ tịch, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn mọi phương án có thể cần thiết, bèn cẩn thận trả lời:
“Em nghĩ chuyện này nói nhỏ thì không nhỏ, vì đã có ảnh hưởng thực tế rồi.
Nhưng nói lớn cũng không phải là lớn lắm.
Mọi tin đồn bắt nguồn từ việc sếp và cô Thanh Tâm không thường tương tác trên mạng xã hội cũng như cùng nhau xuất hiện, nên chỉ cần sếp ra mặt nói vài lời là được.”
Lời này của cậu trợ lý lại ngoài tưởng tượng hợp với ý hắn, hắn gật đầu nhìn cậu ta với ánh mắt tán thưởng, cầm điện thoại trên bàn lên, thuần thục mở ứng dụng mạng xã hội và đăng một bức ảnh mới.
Hai bàn tay đeo nhẫn trên ngón áp út nắm lấy nhau, bức ảnh này hắn vụng trộm chụp lúc trông cô ở bệnh viện, chưa từng nghĩ tới hôm nay sẽ dùng đến.
Caption rất đơn giản, chỉ có một dòng: “Không ly hôn.
Rất hạnh phúc.
Đừng làm phiền vợ tôi.”
Sau khi xử lý xong xuôi vụ việc trên mạng, hắn đứng dậy cầm áo vest đi thẳng ra ngoài, không quên dặn dò trợ lý cho mọi người một ngày nghỉ đúng giờ.
“Ơ… Hôm nay sếp tan làm sớm ạ?”
Không phải sớm mà là quá sớm, vô cùng sớm, căn bản hắn mới tới phòng làm việc ba mươi phút trước, ngồi trên ghế còn chưa nóng chỗ.
“Ừ, tan làm sớm.
Tôi có chút việc riêng cần xử lý.”
Việc riêng này là lái xe ba tiếng đồng hồ từ trung tâm thành phố tới nhà vợ tại thị trấn Thanh Hà.
Khi hắn đến nơi, cửa đóng im lìm, khóa ngay bên ngoài, bà hàng xóm tốt bụng nói cho hắn biết là cô đã đi siêu thị mua đồ, còn mời hắn vào nhà bà uống nước.
Nhưng hắn từ chối, hắn muốn đứng đây đợi, để khi cô trở về có thể gặp mặt được luôn.
Nào ngờ cô lại ngồi xe một tên đàn ông khác trở về, trên xe còn có một đứa trẻ con, chẳng khác nào một nhà ba người đi chơi về cả.
“Đã lâu không gặp.”
Nói với vợ mình một câu đã lâu không gặp, trong khi cô đang ngồi bên cạnh một tên đàn ông khác, thật sự vô cùng châm chọc.
Không hiểu sao, cửa kính xe không mở, cô không nghe thấy hắn nói gì nhưng vẫn biết hắn nói rằng lâu rồi không gặp cô.
Quả thực, từ lúc chia tay trong phòng bệnh của cô tới giờ, hai người vẫn không gặp mặt.
Nhìn nét mặt của Hoàng, cũng là đàn ông nên Sơn hiểu ngay hắn đang suy nghĩ điều gì.
Đổi lại là bất cứ tên đàn ông nào, kể cả anh, cũng đều không kìm nén được sự tức giận và ghen tuông khi chứng kiến cảnh này.
“Để anh ra ngoài giải thích với anh ta.”
Sơn đang định đi ra ngòai, thì Tâm đã giơ tay ngăn lại.
Cô nói:
“Đây là chuyện riêng của em, hãy để em tự mình giải quyết đi.
Hôm nay cảm ơn anh vì đã đưa em về đến tận nhà thế này, những chuyện sau đó làm sao có thể làm phiền anh được.”
Nói dứt lời, không đợi anh phản ứng gì đã mở cửa xe đi xuống, còn vẫy tay tạm biệt anh.
Anh ngồi trong xe thở dài, không có lựa chọn nào khác ngoài hành động theo ý của cô.
Suy cho cùng, anh cũng chẳng có tư cách gì mà thay cô giải quyết rắc rối, cùng lắm chỉ có thể coi như là một người bạn cũ, một người từng bị cô từ chối mà thôi.
Bố con Sơn vừa đi khỏi, cô đã phải đối mặt với thái độ chán ghét trưng trên cái bản mặt khó chịu của Hoàng.
“Em… giỏi lắm, mới vài ngày không gặp đã quyến rũ được một thằng đàn ông mới rồi.
Lại còn có một đứa trẻ con? Mua một tặng một à? Hợp với em quá còn gì, dù sao em cũng đâu có muốn tự mình sinh.”
Trên thực tế thì hai người đâu chỉ mới vài ngày không gặp, thời gian cách xa nhau