Nếu khả năng đó là sự thật, thì ông nhất định là chết cũng không nhắm mắt.
Có kẻ hại ông, nhưng ông đã ra đi rồi, còn kẻ đó vẫn đang nhởn nhơ sung sướng, thậm chí có thể còn đắc ý vì nghĩ rằng chuyện xấu mình làm ra không hề có sơ hở.
“Chuyện này cần phải điều tra kĩ càng, không thể để ông vô duyên vô cớ ra đi mà không có một lời giải thích nào được.”
Nguồn lực trong tay cô có hạn, không thể tìm hiểu được ngọn ngành chuyện này, nên nếu muốn điều tra, thì nhất định là Hoàng phải ra tay.
Mà thực ra để hắn ra mặt mới là hợp lý, vì hắn mới là cháu trai của ông, còn cô chỉ là cháu dâu, lại còn sắp ly hôn với cháu trai ông nữa, về lý là không đủ tư cách để đứng ra xử lý mọi việc.
Hắn không chút do dự gật đầu khẳng định với cô.
“Anh hứa với em, nhất định sẽ tìm ra chân tướng sự thật.
Nếu như có kẻ nào thật sự dám cả gan động thủ làm hại ông, anh sẽ bắt kẻ đó phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.”
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng:
“Anh phải cẩn thận điều tra, không thể để kẻ thủ ác lọt lưới, nhưng cũng không được oan uổng cho người vô tội.”
Điều này thì nhất định rồi.
Hắn tuyệt đối không nghi oan cho người tốt.
Tất cả mọi nghi ngờ đều chỉ là nghi ngờ, chỉ tới khi có chứng cứ rõ ràng, thì nghi ngờ mới là chân tướng của sự việc.
Không gian giữa hai người lại chìm vào im lặng.
Mỗi người đều tự uống cà phê, đầu óc tự theo đuổi những suy nghĩ rất riêng.
Hai nói đúng hơn, là đang cùng lúc suy nghĩ về cái chết của ông nội.
Cửa quán cà phê mở ra, lần lượt có những đợt khách mới tốp năm tốp ba đi vào.
Hắn nghiêng người, nói với cô:
“Quán càng ngày càng đông, chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện được không?”
Nằm trong dự kiến của hắn, cô lắc đầu từ chối:
“Tìm một chỗ khác nói chuyện thì thôi đi, tôi nghĩ là chúng ta nên về rồi.”
Hôm nay như vậy đã là quá đủ, không nên ép cô quá.
Hắn gật đầu, tỏ ý tôn trọng lựa chọn của cô.
“Vậy được, chúng ta cùng về nhà nhé.”
Về nhà? Hắn lại đang nói chuyện hoang đường gì vậy? Giờ này cô còn có thể về nhà nào được nữa? Cô nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thắc mắc.
“Về đâu cơ?”
Hắn lại có vẻ rất thản nhiên:
“Về nhà chúng ta, chẳng lẽ em còn có nhà nào khác nữa hả?”
Lắc đầu, cô chậm rãi sửa lại lời hắn:
“Đó là nhà anh, không phải nhà tôi, lại càng không có cái gọi là nhà chúng ta ở đây.
Nơi đó giờ không phải là nhà tôi nữa rồi, tôi cũng không muốn bước chân vào ngôi nhà đó nữa.
Hiện tại tôi đang ở tạm trong khách sạn…”
Cô còn đang định nói tiếp gì đó, hắn đã ngắt lời:
“Em không muốn về nhà thì thôi vậy.
Để anh đưa em về khách sạn, con gái đi một mình buổi tối không an toàn.”
Cũng mệt cho hắn nghĩ ra được lý do như vậy.
Chính hắn thời gian trước luôn mặc kệ cô đi đi về về, sớm hay tối hắn đều không để ý.
Thời gian đầu sau khi kết hôn, chẳng phải cũng là chính hắn cả tháng không về nhà, bỏ mặc cô hay sao.
Lúc đó sao hắn không nghĩ tới an toàn?
Nhưng cô cũng lười tranh cãi với hắn.
Chỉ là đưa đến khách sạn thôi mà, hắn có thể làm gì cô được chứ? Muốn đưa thì cứ đưa đi.
“Em đang ở khách sạn nào?”
Cô đọc địa chỉ cho hắn, chiếc xe lao đi trong màn đêm đen đặc, để lại một vệt khói mờ mở trên đường.
“Tới rồi, anh đi về được rồi đấy.
Tôi có thể tự đi lên được, anh đừng có nói với tôi là con gái đi một mình lên khách sạn không an toàn nữa nhé.”
Không ngờ hắn lại gật đầu.
“Không an toàn, có bao nhiêu vụ án xảy ra trong khách sạn, trong thang máy em biết không? Con gái một mình đi đâu cũng không an toàn, nhất là buổi tối như thế này càng không an toàn hơn.”
Lý lẽ của hắn thật sự là kì quái.
“Tôi thấy anh mới là không an toàn ấy? Anh vốn dĩ đâu phải người dông dài như vậy.
Hôm nay là uống nhầm thuốc hay là thế nào?”
Hắn lắc đầu, vẫn rất cố chấp:
“Anh mặc kệ, anh không thể yên tâm được.
Để anh đưa em lên phòng.”
Đến nước này thì cô đành phải thở dài, tùy hắn vậy.
“Vậy tùy ý anh.
Nhưng tôi nói trước, tôi tuyệt đối sẽ không để anh vào trong phòng.
Đó là không gian riêng tư của tôi, không chào đón người khác.”
Âm mưu bị phát hiện, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc gật đầu đồng ý với lời cảnh cáo của cô:
“Được, anh chỉ là không yên tâm khi để em đi lên một mình thôi.”
Đã lâu lắm rồi hai người mới cùng nhau đi trong một thang máy chật hẹp, hình như lần trước là lúc cô mang bữa trưa đến công ty cho hắn.
Khi đó hai người vẫn đang sống trong hạnh phúc.
Nghĩ lại, giống như mấy đời đã trải qua.
Trong thang máy, hắn cứ vô tình cố ý sán lại gần làm cô phải tránh né hết góc này đến góc khác.
Nếu có người xem camera có lẽ sẽ nghi hắn là tội phạm sàm sỡ.
“Đến nơi rồi, tôi đã an toàn, anh có thể trở về được rồi đấy.”
Hắn gật gật đầu, nhưng lại không đi ngay, mà đứng đó nhìn cô mở cửa.
“Anh còn đứng đó làm gì nữa? Chẳng lẽ đợi tôi mời vào uống trà sao?”
Trên môi hắn lập tức nở nụ cười, khiến cô chỉ muốn tát vào khuôn mặt đẹp trai này một phát.
“Trong phòng em có trà sao? Nếu vậy thì anh cũng không ngại vào uống một tách trà đâu.”
Uống một tách trà, rồi thuận tiện ở lại trong phòng em một đêm thì càng tốt.
Hắn nghĩ vậy, nhưng đương nhiên là không dám nói ra.
Không nghi ngờ gì nữa, nếu hắn dám nói, sẽ bị cô đuổi thẳng cổ ngay lập tức.
Chẳng chút nghĩ ngợi, cô đẩy hắn ra, tiến tới thang máy.
Hắn đi theo từng bước chân của cô, thấy cô bấm thang máy thì cảm thấy là lạ.
“Em định đi đâu nữa vậy?”
Đừng nói là thấy hắn quá phiền nên bỏ đi đấy nhé.
Đợi thang máy mở cửa ra, cô kéo tay hắn đẩy vào trong, nói:
“Anh đi về đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa.
Nãy giờ đã là quá đủ rồi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh