Đúng là sói đuôi to, nói hai ba câu là lộ ngay cái đuôi ra rồi.
“Cái gì gọi là “nếu vui vẻ thì vào nói tiếp”? Nhìn thấy anh là tôi đã thấy phiền, chẳng vui vẻ chút nào hết.”
Đức vẫn chặn trước cửa, tuyệt đối không cho Hồng cơ hội để đột phá.
“Vậy nói chuyện một chút đi, nói chuyện nhân sinh.
Về tình yêu, về trách nhiệm, về cái gì cũng được.”
Không nhắc tới trách nhiệm còn đỡ, nhắc tới một cái, Hồng lại nhớ tới ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Tình huống hai người gặp nhau cũng coi như là đặc biệt, vừa thấy mặt đã lên giường, sáng hôm sau Đức còn quấn lấy cô đòi chịu trách nhiệm.
Có trời mới biết sau khi lên giường với nhau, một người con gái như Hồng không khóc lóc đòi bên nam chịu trách nhiệm, đàn ông sức dài vai rộng như Đức, đòi chịu trách nhiệm cái nỗi gì.
Vậy mà từ từ, cô lại lún sâu vào vũng lầy, rơi vào lưới tình mà con sói đuôi to này giăng sẵn.
Có lẽ vì lần nữa mở cửa trái tim sau khi vết sẹo từ những thương tổn năm xưa khép lại, Hồng tràn đầy tin tưởng vào cái gọi là “tương lai”, nên khi biết rằng tất cả chỉ là dối trá, mình chỉ là người thay thế cho một người khác, cô mới không thể chấp nhận nổi.
“Chúng ta làm gì có chuyện gì để nói với nhau.
Không có trách nhiệm, không có tình yêu.
Anh có thể đi tìm cô Trang nào đó để nói chuyện nhân sinh, đừng ở đây làm phiền tôi.”
Bị coi như thế thân thời gian dài như vậy, chẳng khác nào con ngốc bị người ta đùa giỡn, xoay một vòng rồi lại một vòng.
Nếu Hồng còn lần nữa tin tưởng vào hắn, thì mới là ngu ngốc hết thuốc chữa.
“Cô đang ghen đúng không? Có phải là vẫn còn tình cảm với tôi không?”
Trong lòng Hồng đúng là đố kị với cô gái đó đến phát điên lên được, nhưng lòng tự trọng cao ngất của cô gái đã trải qua quá nhiều tổn thương không cho phép cô thừa nhận sự yếu mềm.
Trong cái nhìn không thể tin tưởng của Đức, Hồng chậm rãi lắc đầu, nói một cách chắc chắn hơn bao giờ hết.
“Không, tôi không yêu anh, tuyệt đối, không hề yêu.”
Trầm ngâm một lúc, Đức lại vòng về chủ đề cũ:
“Về Trang, tôi có thể giải thích.
Đây chỉ là hiểu lầm thôi, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu, thật ra là…”
Chưa nói hết câu đã bị Hồng ngắt lời:
“Tôi không có hứng thú nghe câu chuyện tình yêu của anh.
Muốn thổ lộ tình cảm hay tâm sự gì thì đi tìm người khác.
Tôi mệt rồi, anh trở về đi, tôi muốn vào ngủ.”
Một lần nữa lửa nhiệt tình bị thái độ lạnh lùng của Hồng dập tắt, Đức thở dài, tránh đường cho Hồng đi vào nhà.
Hắn không làm gì nữa cả, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn từng động tác của Hồng.
Tra khóa vào ổ, vặn mọt cái, mở cửa, vào nhà, đóng cửa lại.
Khi cánh cửa đóng sập lại ngay trước mắt, bên trong vang lên tiếng chốt cửa lạch cạch, trên mặt Đức mới trưng ra một nụ cười khổ.
Nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt trên cánh cửa, hắn nói:
“Tạm biệt.”
Rồi mới rời đi.
Đã đuổi được con sói đuôi to phiền phức ra khỏi nhà, nhưng Hồng cũng không mấy vui vẻ.
Vết thương lòng vất vả lắm mới lành lại được, lại bị xé toạc ra lần nữa, máu chảy đầm đìa.
Cô cầm thời gian để tự mình hồi phục, mới có thể lần nữa chạy nhảy tung tăng.
“Alo, alo, Hồng? Gọi tớ làm gì đấy? Tín hiệu kém hay gì mà không nghe thấy gì nhỉ…”
Trong lúc không chú ý, Hồng đã bấm điện thoại gọi cho Tâm lúc nào không hay.
Kề sát điện thoại lên tai, Hồng nói:
“Xin lỗi cậu, tớ hơi thất thần một chút.”
Vừa lên giường chuẩn bị đi ngủ, Tâm đã nhận được điện thoại của cô bạn thân thiết.
Gọi giờ này thì chắc là có chuyện, cô vội vàng nghe máy, nhưng không ngờ bên tai lại là một khoảng lặng.
Một lúc lâu sau Hồng mới lên tiếng, giọng nói có vẻ uể oải hơn thường ngày.
“Cậu sao vậy? Có chuyện gì rồi?”
Hồng lặng im vài giây rồi nói:
“Không có gì đâu, cậu đừng lo.”
Nhưng làm sao cô có thể không lo được, đó là bạn thân của cô, là người cô coi như chị em trong nhà.
“Nghe giọng cậu lạ lắm, có phải cậu… đang khóc… hay không?”
Cô hơi ngập ngừng không chắc chắn.
Bên kia, Hồng đưa tay lên gần mắt, mới thấy khuôn mặt mình đầy nước mắt từ bao giờ.
Thì ra đôi lúc người ta đau lòng, đến chính người ta cũng không biết rằng mình đang khóc.
“Tớ… mệt mỏi quá Tâm ạ… Không biết làm thế nào bây giờ mới tốt.”
Không hiểu sao cô có cảm giảm chuyện này lại liên quan đến Đức, từ tràn đầy hi vọng về tình yêu viên mãn của bạn thân tới hoàn toàn thất vọng về người đàn ông đó, chỉ cách nhau một đêm say ngắn ngủi.
“Là Đức đúng không? Anh ta lại làm gì?”
Bên kia, Hồng lại lần nữa thở dài.
“Đúng là anh ta.
Cũng không phải anh ta chọc tức gì tớ, là anh ta đến nhà tớ, muốn nói chuyện.
Anh ta nói chuyện hôm trước là có hiểu lầm.”
Có thể có hiểu lầm gì được chứ? Cô không khỏi nghĩ đó chỉ là lời ngụy biện của kẻ vô lại.
Giống như Hoàng, sau mỗi lần làm trái tim cô đau đớn tới tan nát, lại chỉ dùng hai chữ “hiểu lầm” để giải thích mọi chuyện.
“Cậu đừng bị hắn ta lừa.
Làm gì có hiểu lầm gì ở đây.”
Tất nhiên Hồng sẽ không để mình bị lừa, nhưng đau đớn và xao động thì vẫn là sự thật.
“Tớ sẽ không dễ dàng bị lừa dối thêm lần nữa đâu, cái này thì cậu cứ yên tâm.
Nhưng anh ta cứ lượn lờ trước mặt tớ, làm tớ không thể quên đi được…”.
truyện ngôn tình
Việc này thì cô hiểu.
Bản thân cô cũng vậy, hạ quyết tâm cắt đứt với Hoàng, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị hắn làm cho mềm lòng, dao động đấy thôi.
Hôm nay cô đồng ý trở về đây, tuy nói là về thăm Kem, nhưng chẳng ai có thể nhìn rõ lòng cô bằng chính bản thân cô, cô tự thấy, rõ ràng quyết tâm của mình đang lung lay sắp đổ.
“Cậu bảo tớ nên làm thế nào bây giờ? Nếu cứ chạm mặt hắn suốt, tớ sợ mình sẽ không nhịn được mà đồng ý nghe hắn giải thích, rồi lại tin mấy lời nói nhăng nói cuội của hắn mất.”
Đúng là một câu hỏi khó.
Cô trầm ngâm một lát suy nghĩ, rồi nói.
“Tớ nghĩ trước tiên là cậu nên tránh mặt hắn đi.
Xa mặt thì cách lòng, không gặp hắn nữa thì sẽ dần dần quên đi được.
Còn nếu cứ gặp hắn như hiện tại, cho dù quyết tâm của cậu vững chắc, thì vẫn không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.”
Hai người tiếp tục nói chuyện với nhau một hồi.
Đột nhiên, ngoài cửa