Một người mặc cảnh phục đi vào trong bệnh viện, gật đầu với bác sĩ và hai cô gái, kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
“Chào mọi người, tôi muốn lấy lời khai của cô Hồng về vụ tai nạn vừa rồi.
Có thể chứ ạ?”
Lời này là hướng về phía bác sĩ để hỏi.
Bác sĩ gật đầu.
“Có thể, nhưng nếu cô ấy thấy khó chịu thì phải ngừng lại ngay.”
Dù sao Hồng cũng không bị thương nặng, nên trả lời mấy câu hỏi của bên phía cảnh sát vẫn là có thể làm được.
Vả lại, Hồng luôn luôn là công dân tuân thủ pháp luật.
Chuyện này xảy ra, cô ấy còn đang muốn nhờ tới pháp luật để xử lý.
“Mọi chuyện là như thế nào, cô có thể kể lại chi tiết được không?”
Một lần nữa Hồng kể lại chi tiết vụ tai nạn, tất cả những thứ mình nhớ được, bao gồm phản ứng của bản thân và cảm giác nguy hiểm không rõ ràng.
Người cảnh sát cúi đầu ghi chép, gật đầu:
“Thật sự rất chi tiết, lời của cô trùng khớp với những gì camera của hộ dân ven đường ghi lại.
Chiếc xe đó đột ngột tăng tốc và chuyển hướng, có thể nghi ngờ vụ tai nạn này là có người đứng sau cố tình dàn xếp… Bình thường cô có thù oán gì với ai không?”
Hồng cẩn thận nhớ lại, đáp:
“Mâu thuẫn thì có, không ai có thể đảm bảo là không hề mâu thuẫn với ai, nhưng đến mức ngươi chết ta sống thế này thì không có ai cả.
Tôi không nghĩ ra là ai thù ghét tôi đến độ muốn tôi chết đi nữa.”
Quả thực sau khi điều tra, phía cảnh sát cũng biết được lý lịch của Hồng vô cùng bình thường, mâu thuẫn với người khác cũng đều nhỏ nhặt không đáng kể.
Có thể làm ra loại chuyện này, lại còn có người cam tâm tình nguyện lấy mạng đổi mạng, chắc chắn không phải là loại tội phạm bình thường.
Người cảnh sát thở dài một hơi, đứng dậy.
“Chúng tôi sẽ điều tra thêm, nếu có manh mối gì thì sẽ báo lại cho cô.
Nhưng thời gian này cô phải cẩn thận, cho dù đi đâu làm gì cũng phải đặt an toàn lên hàng đầu.
Cả những người xung quanh cô nữa… Cô gái bên này quen mặt lắm, có phải cô là người trong vụ bắt cóc lần trước…”
Tâm gật đầu, không nghĩ là người cảnh sát này có thể nhận ra cô.
Trong đôi mắt tinh anh của người cảnh sát lóe lên một cái gì đó, bước chân đang định đi lại vội vàng chuyển trở về.
“Tôi không dám chắc hai vụ việc này không liên quan đến nhau, đối tượng được nhằm vào là ai trong hai cô thì vẫn cần phải xem xét lại.
Nhưng cả hai cô đều phải hết sức cẩn thận đấy, tốt nhất là hạn chế tối đa chuyện đi lại một mình.”
Chuyện bất trắc có thể xảy ra bất kì lúc nào.
Suy đoán này làm hai cô gái rùng mình, nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt đối phương.
Còn về phần Hoàng, hắn cứ thế uống rượu, say lúc nào không biết, được chủ quán tốt bụng gọi tài xế lái hộ lúc nào cũng không biết, thậm chí vào nhà bằng cách nào, lên giường bằng cách nào hắn cũng không biết luôn.
Chỉ biết rằng khi tỉnh rượu ngồi dậy, bỏ qua cảm giác đầu váng mắt hoa, thì hắn đã yên vị ở trên giường trong phòng ngủ.
“Cô ấy đâu rồi?”
Việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải bản thân sau khi say rượu khó chịu đến thế nào, mà là Tâm đang ở đâu trong ngôi nhà rộng lớn này.
Bỏ qua cảm giác rệu rã từ các khớp xương đang biểu tình, hắn lê thân thể mệt mỏi đi khắp nhà để tìm kiếm một dấu vết chứng minh sự tồn tại của cô.
Nhưng đáng tiếc là hắn phải thất vọng rồi, trong nhà ngoài hắn ra thì không có thêm ai khác.
“Cô ấy có thể đi đâu được chứ?”
Hắn không yên tâm khi không thấy cô ở trong tầm mắt, liền rút điện thoại ra gọi cho cô.
Vừa có người nhấc máy đã hỏi ngay:
“Em đang ở đâu vậy? Anh vừa tỉnh dậy, không thấy em ở nhà.”
Cô tự động bỏ qua vế sau của câu nói, trả lời câu hỏi của hắn:
“Tôi đang ở trong bệnh viện.
Tối qua đang ở trong nhà thì nhận được thông báo từ bệnh viện, nói rằng Hồng bị tai nạn đã được đưa vào phòng cấp cứu, nên tôi chạy đến xem cô ấy có vấn đề gì không.”
Tin tức đột ngột rơi trúng đầu khiến người choáng váng, hắn hỏi:
“Vậy cô ấy có sao không?”
Tâm thở dài, làm hắn tưởng rằng sự tình rất nghiêm trọng.
Nhưng lời cô nói ra lại là:
“Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, nhưng có chuyện… Thôi, anh tới đây đi, tôi nghĩ nói chuyện trực tiếp với anh thì hơn là kể qua điện thoại.”
Rõ ràng là có vấn đề gì đó trong vụ tai nạn này của Hồng, hắn đồng ý không chút do dự.
Cho dù cô chưa nói, hắn cũng có ý định sẽ chạy đến đó.
Làm sao hắn có thể để cô ở đó một mình được, nhát là lúc này, khi bạn của cô vừa bị tai nạn, cô sẽ cần có người ở bên.
“Được, anh báo với Đức một tiếng rồi tới ngay.”
Hồng xảy ra chuyện, việc đầu tiên hắn nghĩ tới là phải báo một tiếng cho người anh em của mình.
Rất có thể đây sẽ là điểm đột phá trong chuyện tình bế tắc của người anh em đó.
Người anh em của hắn rất nhanh đã nghe máy, giọng ngái ngủ:
“Alo, sáng sớm đã gọi gì tao thế?”
Hắn thở dài, xem ra Đức không hay biết gì về chuyện đã xảy ra.
“Mày dậy ngay đi.
Còn ngủ nữa à? Hồng nhà mày đang nằm trong phòng cấp cứu kia kìa, bị tai nạn giao thông, đã được đưa vào bệnh viện từ tối qua rồi.
Mày đừng nói là mày không biết gì nhé.”
Phản ứng của Đức phía bên kia nằm trong dự đoán của hắn, ngay lập tức nhảy dựng lên.
“Cái gì? Mày đùa tao đúng không? Làm sao cô ấy có thể gặp tai nạn giao thông được, hôm qua vẫn còn chửi tao cơ mà… Mà tại sao mày lại biết chuyện cô ấy gặp tai nạn ngoài ý muốn?”
Biết ngay bạn thân sẽ hỏi đến vấn đề này.
“Tạo vừa gọi cho Tâm, là em ấy nói với tao.
Hồng nhà mày bị tai nạn đã vào viện từ tối qua, bên bệnh viện liên hệ với em ấy.”
Tai nạn giao thông không chừa một ai cả, nên làm sao có thể hỏi ra câu “Làm sao cô ấy có thể gặp tai nạn giao thông được?”.
Gặp tai nạn là ngoài ý muốn với người này, nhưng lại có thể là nằm trong ý đồ