Cơn mưa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Mưa vừa tan, bác Hoa tay xách nách mang kệ nệ một đống đồ từ ngoài vào cửa.
Rời khỏi đây mấy ngày, không biết hai vị chủ nhân của ngôi nhà này có tự giải quyết được một ngày ba bữa hay không.
Vừa vào đến cửa phòng khách, bác đã hoảng hồn khi nhìn cảnh tượng phía trong phòng.
“Cô Tâm, cô sao vậy?”
Bác Hoa giật mình khi thấy nữ chủ nhân của ngôi nhà này đang nằm im dưới đất.
Ném hết đồ đang cầm trên tay sang một bên, bác chạy lại phía cô.
Khuôn mặt đỏ gay, nóng bừng đầy bệnh trạng.
Quần áo vẫn còn ướt nhượt, vừa nhìn qua là biết đã dầm mưa.
Bác đỡ cô nằm thẳng, vội vàng cởi quần áo ướt, ném sang một bên, nhanh nhanh chóng chóng chạy vào nhà lấy một bộ quần áo khô ráo sạch sẽ thay cho cô.
“Có việc gì cần kíp đến mức phải dầm mưa như thế này chứ.
Cô chịu khó một chút, để bác gọi điện cho cậu Hoàng.”
Cô đang ở trong cơn mê man, không nghe được bác nói gì cả.
Bác chỉ biết thở dài, rút điện thoại ra bấm số của Hoàng.
Bình thường hắn đều nghe máy rất nhanh, nhưng hôm nay chuông reo hồi lâu vẫn không có người nghe máy.
“Làm thế nào bây giờ?”
Trán cô đang rất nóng, sốt cao như vậy, lại còn đang bất tỉnh, chắc chắn phải đưa tới bệnh viện rồi.
Nhưng sức bác không thể một mình kéo cô tới bệnh viện được, nhất định phải nhờ sự trợ giúp từ người khác.
Người đầu tiên bác nghĩ tới là Hoàng, nhưng hắn không nghe máy, mà người bệnh thì không chờ được.
Bác lần nữa cầm lấy điện thoại, gọi cho một người khác.
“Alo, bác Hoa ạ?”
Huy hơi ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của bác, vì từ ngày bác chuyển qua biệt thự mới trong trung tâm thành phố chăm sóc cho hai vợ chồng trẻ, cũng ít khi quay về nhà cũ, càng ít khi nói chuyện với cậu ta.
Nhưng khoan đã, bác đang ở biệt thự mới, vậy nếu bác đột nhiên gọi cho cậu ta, phải chắc tới tám chín phần mười là cuộc điện thoại có liên quan tới Tâm.
Cậu ta tin tưởng vào suy đoán của mình, ngay lập tức hỏi lại:
“Là Tâm có vấn đề gì đúng không bác? Chị ấy sao rồi?”
Cậu ta đã đoán đúng, không gọi được cho Hoàng, trong khi hoảng loạn, bác đã nhớ tới cậu ta.
Dù sao cũng là trong cùng thành phố, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, chắc hẳn cậu ta sẽ không ngại giúp.
“Là cô Tâm, cô ấy đang ngất xỉu trong nhà, người ngợm nóng bừng, chắc là sốt cao lắm.
Bác gọi cho cậu Hoàng nhưng không có ai nghe máy.”
Tin tức này đã dọa sợ cậu ta rồi.
Hôm nay cậu ta vừa gọi cho cô, lúc đó người vẫn khỏe mạnh bình thường.
Mới qua một hai tiếng đồng hồ chứ mấy, mà sao đã sốt cao rồi ngất xỉu.
Nhưng đúng là người bệnh không thể chờ đợi được, cậu ta cũng chẳng tốn thời gian thắc mắc, chỉ nói:
“Bác chờ một lát, cháu tới chưa chị ấy đi viện ngay.”
Cậu ta tròng vội một bộ đồ trông có vẻ ra ngoài được lên người, cầm lấy chìa khóa xe.
Vài phút sau động cơ xe đã gầm rú trên đường quốc lộ vắng người.
Chiếc xe thể thao màu đỏ rực như một làn gió lao nhanh trên đường, không để tâm tới việc có thể ăn vài phiếu phạt vì chạy quá tốc độ.
“Chị ấy đâu rồi?”
Bác Hoa chỉ ra ghế sofa.
“Bác đỡ cô ấy lên đây, không nằm dưới nền ẩm thấp lại lạnh người thì khổ.”
Vươn tay thử sờ lên trán cô, cậu ta bị nhiệt độ nóng rực dưới mu bàn tay làm cho hoảng hốt, vội vàng bế xốc người lên, chạy ra ngoài.
“Trán nóng quá, phải đi đến bệnh viện ngay thôi.
Bác cứ ở nhà đi, giao cho cháu, đừng lo lắng nhé.”
Bác Hoa không yên tâm, muốn đi theo.
Cậu ta lại thở dài, giao cho bác một nhiệm vụ gì đó.
“Bác đi theo cũng không giải quyết được vấn đề gì, chúng ta có hai người, chỉ cần một người đưa chị ấy tới bệnh viện là được rồi.
Bác ở nhà giúp cháu đặt một nồi cháo, lát nữa chị ấy tỉnh lại chắc sẽ muốn ăn.”
Lúc này bác Hoa mới miễn cưỡng gật đầu chấp nhận việc ở nhà, lần nữa thu dọn đám đồ đạc vứt lung tung hồi nãy, rồi nhìn hai người đi khỏi, đóng cửa chạy vào bếp.
“Cậu Hoàng, lần này bác không giúp được cậu rồi.
Cậu lại không nghe điện thoại vào đúng thời điểm quan trọng nhất, cô Tâm sẽ có cảm giác lúc cần thì chẳng thấy cậu đâu.”
Chuyện của hai người bác xem trong mắt, đương nhiên sẽ nghiêng về Hoàng một xíu, dù gì cũng là đứa trẻ bác nhìn từ bé đến lớn.
Nhưng lần này thì khó cho bác rồi, đúng lúc cô gặp vấn đề nghiêm trọng, gọi cho hắn lại không nghe máy.
Có giải thích thế nào thì không xuất hiện cũng là sự thật.
Sự thật không chối cãi được.
Bác buồn bã thở dài, chợt cảm thấy con đường truy đuổi tình yêu của thiếu gia nhà mình càng ngày càng gập ghềnh khó đi.
Nhưng thôi, chuyện của người trẻ, bác già rồi không can thiệp được, chỉ có thể đứng sau giúp hai người chăm lo nhà cửa, nấu nướng cơm nước mà thôi.
“Chịu khó một chút, sắp đến bệnh viện rồi.”
Huy lái xe rất nhanh, liên tiếp vi phạm luật an toàn giao thông, sẵn sàng với chuyện nộp phạt.
Chỉ hi vọng có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa người đang ngồi bên ghế lái phụ tới bệnh viện.
Tâm đang mơ một giấc mơ rất dài.
Cô lạc vào một loạt những câu chuyện cũ, chuyện nọ chuyện kia nối tiếp nhau.
Lần đầu tiên gặp Hoàng, hắn lúc đó rất yếu ớt, dùng “sống dở chết dở” để hình dung cũng không quá.
Cô đã kéo hắn về chăm sóc, không chờ được hắn tỉnh dậy lại chờ được chị gái đứng trước mặt mình nói:
“Anh ấy tưởng người cứu anh ấy là chị, đã tỏ tình với chị rồi.
Bọn chị đang ở bên nhau.”
Sau đó mỗi lần tiếp xúc đều là với thân phận em vợ - anh rể tương lai, ánh mắt của hắn nhìn cô luôn rất quái lạ, giống như lo lắng đề phòng và ghê tởm.
Mãi sau này cô mới biết, hắn coi cô là tà ma quỷ quái chuyên rình rập bắt nạt cô người yêu trong trắng như đóa hoa nhài của hắn.
Khi Dương bị sảy thai, bị ta luôn miệng nói:
“Em ấy không cố ý…”
Nhưng thực ra lại là cố ý nói cho hắn nghe, càng nói như vậy, hắn càng tin chắc rằng cô là người đẩy Dương xuống cầu thang, là cố ý.
Cô nhìn thấy mình ngã ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra, ngu ngốc và bất lực bị kết tội ngay lập tức.
Cô nhìn