Sau khi vào nhà, Tâm liền đi vào phòng tắm tắm rửa, lần này cô cẩn thận chốt cả cửa phòng và cửa phòng tắm, đề phòng có ai đi vào. Chốt cửa xong xuôi, cô lắc đầu cười tự giễu.Hoàng không trở về nhà thì làm gì có ai xông vào chứ. Mà nếu như là hắn, thì chốt cửa cũng chẳng có tác dụng gì. Hành động của cô cũng chỉ là tự che mắt mình mà thôi.Nhà họ Lục có một người giúp việc lâu năm, là bác Hoa. Khi mới kết hôn với Hoàng, cô đã nghe nói bác Hoa chính là người chăm sóc cho hẳn từ nhỏ đến lớn. Sau này ông nội sợ người khác không hiểu thói quen của hắn, cũng sợ những giúp việc khác không đủ cẩn thận, nên đã để bác Hoa sang biệt thự bên này, chăm sóc cho hai vợ chồng.Vì vậy nên bác đặc biệt quan tâm đến sức khỏe của Tâm.Trong khi cô ở trong phòng tắm, bác đã nhìn thấy số thuốc mà ông nội bắt cô đem về để trên bàn ngoài phòng khách."Thì ra đây là số thuốc mà ông chủ dặn dò sắc cho cô Tâm uống." Là một người giúp việc tận chức tận trách, bác ngay lập tức mang thuốc đi sắc. Nên khi Tâm đi ra, đã thấy bác cầm bát thuốc nóng hổi đặt lên bàn.Khi con người ta còn trẻ, mắt nhìn người còn non nớt, sẽ rất dễ bị vẻ ngoài lừa gạt. Cô cũng vậy, mười năm trước gặp Hoàng lần đầu, cô đâu biết được hắn là một tên cặn bã, biến thái. Vì thế nên mới đem lòng yêu hắn, để đến bây giờ đã biết được bản chất của hắn rồi, vẫn không thể thoát ra khỏi mê cung tình yêu không lối thoát.Người ta thường nói, đem lòng yêu một người, giống như tự chui đầu vào sừng trâu, càng chui càng hẹp. Cô cũng thấy vậy, hẹp đến thở không nổi, lại không thể chui ra.Nhưng dù cô có biết được bản chất của hắn không hề tốt đẹp như vẻ ngoài, cô cũng không thể rêu rao chuyện đó ở bên ngoài được. Chung quy, cô, hắn, và cả hai bên gia đình đều cần mặt mũi. Chừng nào hắn vẫn còn là chồng cô, chừng đó danh tiếng của hai người, và cả hai bên gia đình, hai dòng họ, vẫn sẽ gắn bó không thể tách rời. Không muốn nghĩ ngợi nhiều hơn, cô lắc đầu, nhét tài liệu vào ngăn kéo, xách túi lên chuẩn bị ra về.Mấy thực tập sinh thấy cô đi ra ngoài thì ngừng thảo luận, quay sang cúi đầu chào. Rồi cũng thúc giục nhau mau dọn dẹp đồ đạc để về nhà.Cô gật đầu, đi thẳng ra bãi đỗ xe.Hôm nào trên đường về nhà cũng chỉ nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc chìm trong màn đêm tĩnh lặng, đèn đường lặng lẽ chiếu ánh sáng leo lét xuống mặt đường, càng làm nổi "Cô Tâm lại đây uống thuốc đi."Cô cười cười gật đầu với bác, không quên hỏi đây là thuốc gì."Thuốc bổ mà ông chủ đưa cho cô, hôm nay lúc cô chưa về ông còn đặc biệt gọi điện dặn bác, khi nào cô về phải sắc ngay cho cô uống. Uống càng sớm càng tốt."Trước giờ cô sợ đắng, không thích uống thuốc, nhất là thuốc Đông y. Nhưng nghĩ đến ý tốt của ông nội, đến bác Hoa già cả rồi còn vất vả sắc thuốc cho mình, cô lại không nói ra được lời từ chối. Liền cầm bát thuốc lên, từ từ uống từng ngụm nhỏ trong ánh mắt mong chờ của bác Hoa."Cô uống xong rồi thì vào phòng nghỉ sớm đi, đưa bát cho bác để bác rửa."Thuốc vừa uống hết, Tâm thấy có chút khó chịu trong người, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ đoán là do mình uống thuốc chưa quen. Thấy bác Hoa nói vậy thì cô gật đầu, vào phòng nghỉ.Cô nằm vật ra ngay trên giường, thấy toàn thân bủn rủn, thân thể dường như không còn chịu sự khống chế của ý thức, một luồng khí nóng quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ đang tràn ra khắp thân thể, kích thích từng tế bào."Khó chịu quá."Trong cổ họng bật ra một tiếng nỉ non không thể ức chế.Cô nhắm chặt mắt, cố gắng rời sự chú ý sang chuyện khác, nhưng vô dụng. Đến bây giờ, cô có ngu cũng biết nhất định là do thuốc của ông nội. Có lẽ ông thấy hai người quá chậm chạp chưa sinh cho ông chắt trai, nên nghĩ họ chưa đủ cố gắng, cần ông giúp sức. May mà hôm nay Hoàng không có ở nhà, nếu không, cô không biết phải nhìn mặt hắn thế nào nữa.Đúng lúc đó, cửa bật mở. Bước vào nhà là người mà cô nghĩ rằng đêm nay sẽ không trở về. Nhà cửa im ắng, dường như mọi người đều đã đi ngủ hết. Chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt ra từ đèn ngủ trong phòng ngủ chính. Tiếng bước chân của hắn vang vọng trong không gian trống trải nghe rõ ràng đến mức hắn bất giác bước nhẹ hơn.Không định ngủ chung giường với Tâm, hắn đi ngang qua phòng ngủ chính để tìm một căn phòng trống. Chợt bên tai có tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như mời gọi. Cửa phòng ngủ của hai người chỉ khép hờ chứ không đóng kín, có lẽ do vừa rồi trong người quá khó chịu, Tâm không đủ tâm sức để chú ý quá nhiều chi tiết.Sau vài giây ngập ngừng, Hoàng đẩy cánh cửa đang khép hờ.Ánh sáng mờ nhạt bao phủ toàn bộ căn phòng, chiếu lên đệm chăn hỗn độn. Một cô gái mặc áo choàng tắm không ngừng lăn lộn, rên rỉ. Vạt áo choàng vì động tác của cô mà xô lệch, cảnh xuân dưới áo nửa hở nửa không. Khăn lau tóc quấn trên đầu không biết đã bung ra từ lúc nào, tóc dài ướt nhượt vương trên đệm, vài sợi tóc mai dính bết trên khuôn mặt xinh đẹp đầy mồ hôi.Khuôn mặt cô ửng hồng do tác dụng của thuốc, đôi môi hồng nhạt cũng không ngừng thốt ra những tiếng rên rỉ. Hai tay lần sờ, tự xoa nắn trên thân thể, muốn làm giảm đi cảm giác khó chịu, nhưng dường như không tìm được phương hướng, nên cảm giác càng ngày càng tệ hại.Thấy Hoàng đi vào, cô vô thức giãy dụa. Nếu trong hoàn cảnh bình thường, cô sẽ bảo hắn ra ngoài, hoặc bản thân cô tự đứng lên ngủ ở phòng khác. Nhưng lúc này, bản năng đã chiến thắng, cô chỉ muốn một người đàn ông đến giúp mình ức chế sự khô nóng đang dâng lên trong thân thể."Khó chịu quá... giúp tôi... xin anh... giúp tôi đi.."Vừa nhìn thấy cảnh tượng trên giường, dục vọng của Hoàng đã rục rịch, nhưng hắn cố gắng nhịn xuống để xem cô định làm thế nào. Khi cô mở to đôi mắt mê li ngập nước, vừa rên rỉ vừa mời gọi, hắn thấy