“Xoảng.”
Một chiếc bình hoa đắt giá cứ như vậy vỡ thành mảnh nhỏ.
Bàn tay Dương vẫn đang cầm trên cổ của chiếc bình, còn thân bình đập vào tường đã rơi xuống đất hết.
Một mảnh vỡ sượt qua cánh tay chị ta, cắt ra một đường dài.
“Ái.”
Chị ta bất ngờ bị mảnh vỡ cắt trên tay, kêu lên thành tiếng.
Đại tiểu thư nhà họ Tô, từ nhỏ sống trong nhung lụa, trừ mấy năm ở trong trại giam ra thì có mấy khi phải chịu đau đớn như vậy.
Có điều lần này là do chị ta tự mình gây ra, cũng chẳng trách người khác được.
Gót chân đứng không vững, chị ta lùi một bước mới miễn cưỡng ổn định lại được thân thể, không ngờ chân trần lại giẫm phải một mảnh vỡ dưới đất.
Cả căn phòng chẳng có mấy đồ vật là còn nguyên vẹn, chị ta giẫm chân vào đâu cũng có thể sẽ bị thương thôi.
“Sao vậy con gái? Xảy ra chuyện gì? Sao phòng của con lại tan hoang ra thế này?”
Bà Vân ở dưới nhà, nghe thấy động tĩnh không nhỏ trên tầng hai liền vội vàng chạy lên vì lo lắng cho Dương.
Vừa mở cửa vào đã bị cảnh tượng bên trong dọa sợ.
Căn phòng xinh đẹp của con gái lớn nhà họ Tô tan hoang giống như vừa trải qua một cơn động đất.
“Không sao cả, không phải chuyện của bà.”
Giọng của Dương ấm ách vang lên, rõ ràng trong giọng nói hơi hơi có chút run rẩy.
Chị ta đang sợ hãi, đang tức giận, đang bực bội, cũng đang tủi thân.
Sau khi nhìn thấy bài báo đó, chị ta chợt nhận ra đối thủ của mình chưa bao giờ là một mình Tâm.
Địa vị, tiền bạc và quyền lực của nhà họ Lục bày ra trước mắt, hiếm có ai không động lòng.
Nếu không phải Tâm, cũng sẽ có vô vàn người khác tranh đàn ông với chị ta.
Việc chị ta cần làm, là gạt bỏ tất cả bọn đàn bà muốn nhăm nhe tranh cướp.
Lúc này bà Vân chợt nhìn thấy vết thương trên cánh tay của chị ta, liền lo lắng tiến đến gần, cầm tay chị ta thân thiết hỏi han và xem vết thương.
“Có bực tức gì thì bực tức, sao lại để bản thân mình bị thương như thế này chứ… Nào, con gái đi ra đây với mẹ, mẹ giúp con sát trùng rồi băng vết thương lại.”
Vết thương trên cánh tay và ở lòng bàn chân vẫn không ngừng rỉ máu.
Đau đớn tập kích đại não khiến chị ta có cảm giác tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cách đối xử của chị ta với bà Vân tùy hứng theo tâm trạng.
Hiện tại tâm trạng đang không tốt, thì bà mẹ kế này đừng hòng nhận được sắc mặt tốt của con chồng.
Chị ta gạt tay bà ra.
Truyện Đoản Văn
“Không phải việc của bà.
Bà cứ thích chỉ trỏ không đâu, những thứ không liên quan đến mình thế nhỉ? Có giỏi thì chạy đi gây sức ép cho Lục Huy Hoàng để anh ấy ly hôn với con kia rồi cưới tôi đi.”
Nói ra câu này không khác gì nằm mơ giữa ban ngày, người đứng đầu nhà họ Lục mà dễ dàng để bà gây sức ép đến vậy thì bà đã chẳng cam chịu chỉ đơn giản là mẹ kế của chị ta, để chị ta tùy ý đè đầu cưỡi cổ thế này.
Mấy chục năm sống ở nhà họ Tô, đến giờ vẫn phải nhìn sắc mặt con chồng mà sống.
Gây sức ép cho Lục Huy Hoàng thì bà không làm được, nhưng lựa lời khuyên bảo con gái riêng của chồng thì vẫn có thể.
Bao nhiêu năm nay bà đối xử với chị ta tốt như vậy, chỉ mong chị ta có thể nghe lọt tai lời của bà một chút.
Đừng manh động chạy tới trước mặt Hoàng gây sự để rồi gây họa lên đầu cả nhà họ Tô.
Cái nhà này hiện tại không chống đỡ nổi.
“Mẹ biết là con không cam lòng, nhưng mà chúng ta cũng phải nhìn vào tình hình thực tế, không thể vội vàng xúc động được.
Đàn ông không thích bị ép buộc, họ thích tự nguyện, thích truy đuổi, chính con cũng biết mà.
Con càng muốn ép cậu ta thì cậu ta càng chán ghét con… Chuyện này không vội được.”
Chị ta trừng mắt nhìn vào, tròng mắt trắng dã đầy chán ghét.
“Ý bà là anh ấy đang ghét tôi? Bà có vẻ hiểu đàn ông quá nhỉ? Con gái giống mẹ, bảo sao người đàn ông của tôi bị con gái bà xoay như chong chóng.
Ngồi im để anh ấy bị mấy con hồ ly tinh giành mất à?”
Bà thở dài, kéo tay chị ta.
“Mẹ không bảo con ngồi im, chỉ bảo con bình tĩnh từ từ, chuyện đâu còn có đó, con phải kiên nhẫn đừng xúc động… Đi, ra ngoài kia mẹ giúp con xử lý vết thương đã…”
Chị ta hừ một tiếng, đương nhiên là nghe không vào.
“Vết thương cái quỷ gì, đó là việc của tôi.
Bà có biết hôm nay anh ấy với con Ngọc Hân gì đó lên báo rồi không? Chỉ là một con diễn viên nho nhỏ, không biết lên giường với bao nhiêu ông lớn mới đổi được mấy vai diễn, mà cũng dám tranh đàn ông của Tô Thùy Dương tôi.
Hừ, tôi không ra oai, nó lại tưởng cọp cái là Hello Kitty.”
Gì thì gì, xử lý vết thương vẫn là quan trọng hơn.
“Mẹ biết rồi, xử lý vết thương đã.
Chuyện đó thì con cứ từ từ quan sát xem sao, biết đâu là tin giả, hoặc là con đó cứ bám lấy Hoàng thôi thì sao.”
Dương gạt phắt tay bà ra, chị ta không muốn bà ở đây làm nhiễu loạn tâm trí nữa, chỉ thẳng ra ngoài cửa.
“Bà đi ra ngoài cho tôi nhờ, chuyện của tôi bà đừng có chỉ trỏ nọ kia, muốn chỉ trỏ thì đi tìm đứa con gái mà bà đẻ ra ấy.
Bà không muốn giúp tôi xử lý, được, tốt thôi, tôi sẽ tự mình xử lý con đó.”
Bà Vân ngần ngừ chưa muốn ra khỏi phòng, bà còn muốn thứ nhất là giúp con gái xử lý vết thương, băng lại, thứ hai là khuyên chị ta bình tĩnh một chút.
Nhưng lúc này chị ta đang tức giận, có nói gì cũng chẳng muốn nghe.
Cái tính này giống y hệt cái tính của chồng bà, nên bà cũng không trách được, chỉ càng thương chị ta hơn, sợ rằng xúc động quá sẽ làm hỏng việc lớn, lại chịu thiệt về mình.
“Tôi bảo đi ra ngoài.”
Chẳng còn cách nào khác, bà thở dài một hơi, bất đắc dĩ phải đi ra khỏi phòng.
Thôi vậy, con cháu tự có phúc của con cháu, nói đến như vậy thôi, không nghe thì cũng đành phải chịu.
Đợi bà đi ra khỏi phòng rồi, chị ta kiếm hộp cứu thương trong đống