Có làm gì thì cũng phải an toàn ra đến xe đã. Hắn ôm cô ra ngoài, mở cửa xe, đặt cô ngồi vào ghế sau. Đã mất đi ý thức, chỉ còn cảm giác khô nóng khó chịu lan khắp cơ thể, cô tưởng hắn định bỏ mặc mình, liền giơ tay túm lấy tay áo hắn."Đừng đi mà... giúp tôi... khó chịu.."Hắn nhíu mày, hỏi cô:"Cô có biết tôi à ai không? Nói xem tôi là ai, nói đúng tôi sẽ giúp cô."Tầm mắt cô nhìn vào hẳn, dường như đang cố gắng dùng chút lý trí ít ỏi còn sót lại phán đoán xem người trước mặt mình là ai. Giọng điệu không chắc chắn, cô nói:"Anh là... Lục Huy Hoàng... giúp em đi.."Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thở dài, trong tình cảnh này vẫn có thể gọi chính xác tên của hắn. Vậy thì, hắn đành phải dùng sức của mình giúp cô cảm thấy thoải mái hơn vậy. Nhưng trước tiên, hắn cần đưa cô trở về đã. Nơi đồng không mông quạnh tràn ngập nguy cơ thế này, làm cho hẳn không cách nào yên tâm thoải mái mà thân thiết với cô được.Gỡ bàn tay đang níu lấy ống tay áo ra, hẳn đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái, khởi động xe, phóng như bay trên đường, lần nữa dùng tốc độ nhanh nhất đi về nhà. Đến nơi, hắn ôm lấy cô đi vào phòng ngủ của hai người, đặt lên chăn đệm êm ái.Lần nữa xác nhận xem cô có nhận ra người đang thân mật với mình hay không, thấy cô gọi tên trong tiếng thở đứt quãng, hắn cười cười, coi như hài lòng.Cởi quần áo vướng víu trên thân hai người, hắn bắt đầu giúp cô cảm thấy bớt khó chịu hơn. Đây là lần thứ hai cô làm chuyện thân mật với hẳn sau khi đã dùng thuốc, lại càng to gan lớn mật hơn lần trước, có lẽ do lượng thuốc nhiều hơn. Không biết thứ thuốc này có hại gì cho thân thể hay không nữa.Hắn bị cô chủ động dẫn dắt vào những cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, hai thân thể hết lần này đến lần khác quấn lấy nhau, tới khi mệt nhoài không thể động đậy nữa vẫn ôm nhau, không muốn xa rời. Chỉ có lúc sử dụng thuốc như thế này, cô mới thể hiện một sự dịu dàng quyến luyến đối với hắn. Giống như... giống như cô thật sự cần có hẳn vậy.Sáng hôm sau, lần nữa thức dậy trong vòng ôm của người đàn ông, cô nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, càng nhớ càng không biết phải đối mặt với hắn thế nào. Không biết làm thế nào, thì đơn giản nhất là coi như chưa có gì xảy ra cả.Thấy hắn mở mắt nhìn mình, cô xấu hổ mặt nóng bừng, giơ tay bịt miệng hắn lại."Anh không được phép nhắc lại chuyện đêm qua nữa... Coi như... chưa có gì xảy ra cả."Những chuyện đáng xấu hổ như vậy, cô không muốn nhắc lại, cũng không muốn bất kì ai biết đến. Cứ coi như chưa có gì xảy ra, sẽ tốt hơn cho cả hai bên. Dù sao, cũng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, là cô và hắn sẽ chẳng còn liên quan gì nữa. Chỉ cần Dương mãn hạn tù, tất cả sẽ trở về với quỹ đạo vốn có.Những chuyện hôm nay xảy ra, sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.Hắn không có cách nào với cô, đành gật đầu. Bản thân hắn cũng chẳng muốn nhắc lại những chuyện ngu ngốc đó. Cô thấy hắn gật đầu mới buông tay ra, mặt lại càng đỏ khi nhìn lại thân thể hai người, liền vơ thấy chăn, quấn lên người, vùi đầu vào gối, không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.Hån lắc đầu, cũng không để ý đến phản ứng có phần thái quá của cô, đứng dậy lấy quần áo vào phòng tắm. Đêm qua sau khi xong chuyện, hai người ôm nhau ngủ, cũng chưa kịp tắm rửa, sáng nay dậy mới thấy nhớp nháp khó chịu, mùi mồ hôi gay mũi.Tiếng nước ào ào trong phòng tắm không khiến nhiệt độ trên mặt cô giảm bớt, mà lại có xu thế càng ngày càng nóng lên. Cô dùng cả hai tay ôm lấy mặt mình, muốn bàn tay lạnh lẽo có thể xua đi hơi nóng trên mặt. Nhưng dường như chẳng có chút tác dụng nào cả. Tiếng nước vẫn ào ào dội vào màng nhĩ, và cô vẫn thấy khuôn mặt mình nóng bừng như phát sốt.Không biết đến cảm giác của người phía ngoài, hắn vẫn thong thả tắm rửa trong phòng tắm. Dội nước lạnh lên người, phần nào giúp hắn dễ chịu hơn, quên đi hết sự nhiệt tình cũng như lời yêu cô nói ra trong lúc thân mật đêm qua. Hắn biết đó chỉ là lời nói khi cô không tỉnh tái, vì đối tượng của lời yêu đó, chắc chắn không phải hắn. Có lẽ là tên đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô, cũng có lẽ là một tên nào đó khác. Chỉ chắc chắn không phải là hắn.Hắn sẽ không thừa nhận bản thân cảm thấy có chút ghen ghét và đố kị khi nghĩ rằng cô yêu người khác. Với quan hệ của hai người, nếu có tình yêu, thì tình yêu ấy mới chính là sai lầm chẳng ai cứu vãn nổi.Điện thoại của hắn để trên tủ đầu giường báo có tin nhắn mới, cô theo phản xạ tự nhiên liếc qua, cầm lên xem, thấy tên người gửi là Dương. Nhiệt độ nóng bừng dâng lên mặt dường như hạ xuống trong nháy, cô cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo.Hắn vẫn giữ liên hệ thân thiết với Dương.Đúng lúc này hắn đã tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh vòng eo, bước ra ngoài, từng giọt nước nhỏ từ tóc xuống, lăn dài trên thân thể rắn chắc. Vừa nhìn thấy cô đang cầm điện thoại của mình trên tay, hắn không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, quát lên."Bỏ điện thoại của tôi xuống."Cô bị hẳn dọa cho giật mình, bàn tay bất giác buông lỏng, điện thoại