Sau khi lừa cô chạy vào bếp, Hoàng tắt camera, nhét điện thoại lại vào túi rồi quay người đi ra ngoài. Thực ra hẳn nghĩ mình chưa hẳn đã hết say, vì nếu như tỉnh rồi, hắn không thể thoải mái tự nhiên mà trêu cô như vậy. Và cảnh tượng cô tức tối trừng mắt khi bị hắn đùa cợt chắc rằng cũng chỉ có thể xuất hiện trong tưởng tượng khi say.Hắn ngồi ngoài sofa phòng khách, rót một cốc nước lọc.Tỉnh lại từ cơn say rượu, người ta thường không chỉ thấy đau đầu, toàn thân ê ẩm, mà cổ họng cũng khô khốc như cả ngày rồi không uống nước. Hắn cũng không ngoại lệ. Vừa đi vài bước, nói vài câu đã bị cảm giác khát khô cả cổ hành hạ, nên đành quay ra ngoài.Vài phút sau, cô bưng lên một bát mì trứng cà chua. Sợi mì vàng nhạt, trứng vàng tươi, cà chua đỏ, thêm vài cọng hành xanh biếc. Hít sâu một hơi, chỉ ngửi thôi đã thấy hấp dẫn rồi.Đặt bát mì lên bàn, cô bảo hắn:"Nấu cho anh đấy. Ăn luôn đi cho nóng."Hån kéo bát mì về trước mặt, cầm đũa lên đảo đảo. Cũng không vội ăn, vì hắn vừa chú ý thấy người nấu có chút bất thường. Cô đã bỏ công nấu mì cho hẳn, thì hắn cũng nên quan tâm đến cô một chút chứ. Nhất là khi cô vì nấu mì mà bị bỏng, hắn lại càng không thế bỏ qua.Cô lấy bàn tay trái bao lấy tay phải, cứ nghĩ rằng hắn không để ý, đang định quay đi, thì bất ngờ bị hắn kéo tay lại. Mu bàn tay bên phải có một mảng da sưng tấy, đỏ ửng, còn nổi lên một bọt nước nhỏ, vừa chạm tay vào cô đã nhắn mặt kêu thành tiếng."Sao cô lại ngốc như vậy chứ, nấu có bát mì mà cũng bị bỏng nặng thế này."Vết bỏng này là do cô không cẩn thận vung tay một cái, mu bàn tay chạm vào nồi kim loại đang đun trên bếp. Cô ngay lập tức xối vào nước lạnh nhưng vẫn không ngăn được vết bỏng xuất hiện rõ ràng, cùng với cảm giác đau rát mỗi khi chạm vào.Đã vậy, còn bị hắn trách cứ. Nếu không phải vì bị hắn đùa cợt, sau đó vội vàng muốn nấu thật nhanh nên mới sơ ý, thì làm sao cô có thể bị bỏng chứ. Rõ ràng là do hẳn cô mới bị như vậy, hắn lại còn mở miệng trách cô không cẩn thận.À, nếu là chị gái.. Nếu là chị ấy, chắc sẽ không có chuyện không cẩn thận bị bỏng như vậy đâu. Chị ấy luôn luôn dịu dàng khéo léo, đâu có vụng về như cô. Mà kể cả chị ấy có lỡ tay bị bỏng, chắc hắn cũng phải vội vàng chạy tới an ủi, tìm cách chữa trị. Có khi còn lo lắng tới mức đưa người đến bệnh viện kiểm tra.Cách một người đối xử với những người khác nhau luôn luôn khác nhau. Đối với chị gái cô, hắn luôn nhẹ nhàng hết mức có thể, đối với cô thì ngược lại, lúc nào cũng là móc mỉa, đùa cợt, và trách cứ. Nhiều khi cô không hiểu nổi, mình có chỗ nào thua kém chị gái để bị hắn đối xử như vậy. Rõ ràng cô mới là người gặp hắn trước, và cô, mới là người yêu hắn trước."Tôi nghĩ mãi không hiểu, tôi có điểm nào không bằng chị Dương chứ? Tại sao cách anh đối xử với hai người chúng tôi lại khác biệt rõ ràng như vậy?"Hắn sững sờ nhìn cô. Không ngờ lời trách cứ nhẹ nhàng mang theo quan tâm của mình lại khiến cô hiểu lầm như vậy.Hắn chợt nghĩ, hay là thời gian vừa qua đối xử với cô quá khắt khe, nên hiện tại cho dù hắn nói gì, làm gì, cô cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng xấu. Thở dài, hắn phải làm sao đây? Phải làm sao để cô hiểu được, cô và Dương là hai người khác nhau, tất nhiên hắn sẽ đối xử theo hai cách hoàn toàn khác nhau. Và cô có những giá trị riêng mà người khác không thể nào so sánh được.Đối với hẳn, từ lâu cô đã là một người hết sức đặc biệt. Chỉ vì thời gian trước, hắn mải lo trốn tránh, không chịu thừa nhận cảm giác của mình đối với cô. Khi nhìn lại, chấp nhận suy nghĩ của bản thân, hắn muốn thay đổi cách đối xử với cô. Mong rằng vẫn chưa quá muộn.Hån đứng dậy khỏi ghế, định đưa tay lên vuốt tóc cô, nói vài câu an ủi, thì chuông điện thoại trong túi quần reo vang. Là điện thoại từ trại giam của Dương. Vừa nghe máy, hẳn đã bị tiếng khóc nức nở bên kia đầu dây làm cho chấn động.Dương không nói gì, chỉ khóc. Hắn lo lắng chị gặp chuyện gì không hay, sốt ruột luôn miệng hỏi:"Em làm sao vậy? Trả lời anh đi. Em gặp chuyện gì sao?Đừng làm anh lo lång."Nhưng cho dù hắn hỏi gì chăng nữa, đáp lại cũng chỉ là tiếng khóc của Dương. Chị ta đã thành công khiến cho hắn cuống cuồng lo lắng. Càng không nói rõ ràng, hắn lại càng lo hơn. Sau cùng, hắn quyết định lần nữa đến đó xem có chuyện gì, dù sao, cũng không thể bỏ mặc người ta không quản."Có chuyện gì cũng đừng quá lo lắng. Còn có anh đây, anh sẽ đến ngay. Được không? Bình tĩnh lại một chút, đợi anh đến rồi kể cho anh nghe xem."Hắn an ủi Dương thêm vài câu rồi tắt máy, vơ lấy chìa khóa chạy vội đi. Bỏ quên vợ hắn với câu hỏi chưa hề có lời đáp, và một bát mì mới nấu chưa đụng đũa lần nào. Có điều, đối với Tâm, cuộc gọi vừa rồi, thái độ của hắn đã là câu trả lời tốt nhất.Cho dù chuyện gì xảy ra, đối với hẳn cũng không quan trọng bằng một cuộc gọi của Dương. Trong khi cô đứng ngay đây, ngay trước mặt hẳn, chỉ cần Dương gọi cho hắn khóc lóc, hắn sẽ ngay lập tức