Hai tiếng “ông xã" cô gọi rất nhỏ, giọng nói cũng không giống như bình thường mà mềm mại, nhẹ nhàng hơn, mơ hồ thấy còn có chút nũng nịu. Hắn cười, cũng không ép cô nói gì khiến cô xấu hổ thêm nữa. Trêu đùa con gái nhà người ta cũng cần phải có giới hạn mới được.Chút tương tác nho nhỏ của hai người khiến những người xung quanh vẫn đang vô tình hay cố ý theo dõi chú ý. Họ càng thêm khẳng định rằng người thừa kế trẻ tuổi của dòng họ có tiền có quyền bậc nhất đất nước này rất yêu chiều vợ mình.Nhìn ánh mắt tình tứ kia xem, nhìn điệu bộ mỉm cười dịu dàng kia xem. Lục Huy Hoàng trên bìa tạp chí luôn luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng khó gần chứ đâu có được đời thường gần gũi thế này.Mấy người vừa nhạo báng cô cũng âm thầm rục rịch, họ nóng lòng muốn lại gần để lôi kéo lại mối quan hệ. Một mình cô phát thanh viên nho nhỏ trong đài phát thanh thì không quan trọng, nhưng nếu có một ông chồng là chủ tịch đứng sau thì lại khác. Họ phải tận dụng mọi quan hệ để giải thích, tránh cho cô có ấn tượng xấu.Ăn được vài miếng, cô đã bị tiếng gọi của vài người khiến cho phải ngẩng đầu lên. Mấy người đã rời khỏi chỗ từ lúc nào không biết, đang cầm trên tay ly rượu, đứng ngay sát bên cô."Thanh Tâm à, trước đây mọi người chưa hiểu rõ mọi chuyện nên có nói mấy lời không phải phép. Có khiến cô khó chịu thì cho mọi người ở đây xin lỗi nhé. Cũng không ai có ác ý gì đâu."Người khác cũng nâng chén lên, đế thêm vài câu."Phải đấy, đồng nghiệp với nhau, mọi người chỉ lo cô gặp phải người không tốt thôi. Không ai có ý xấu cả."Người ta đã nói vậy, bây giờ cô còn trách cứ thì sẽ khó tránh khỏi cái danh hẹp hòi. Đành đứng dậy, cầm cốc nước ngọt lên, gật đầu."Tôi cũng biết mọi người không có ác ý, nên trước giờ chưa từng để trong lòng. Đều là đồng nghiệp, bình thường chúng ta sống như thế nào, tất cả đồng nghiệp trong đài đều biết. Cũng không cần xin lỗi, khách khí như vậy."Mấy người xung quanh thấy cô nói vậy thì lập tức hiểu ý.Bình thường họ luôn bàn tán sau lưng người khác, người nào đạt thành tựu thì nói được nâng đỡ, không thành công thì tha hồ cười nhạo. Đồng nghiệp trong đài ai mà không biết chứ.Một người trong số đó cố chấp nâng ly lên."Nói gì thì nói, hôm nay Thanh Tâm cũng phải nhận lời xin lỗi của mọi người mới được. Tôi cạn trước nhé, Thanh Tâm không uống xem như là không nể mặt tôi rồi."Cô ghét nhất mấy trò ép rượu ép bia mà mang cả chuyện "nể mặt" ra để nói. Suy cho cùng, mặt mũi của mấy người cũng đâu đáng giá đến mức mang ra là người khác phải cạn cùng.Nhưng nếu bây giờ cô không uống, chuyện này sẽ kéo dài càng lâu hơn, ảnh hưởng đến hứng trí của mọi người.Nghĩ vậy, cô liền bưng cốc nước lên nhấp một ngụm."Được rồi, tôi uống rồi nhé. Mọi người mau trở về chỗ ngồi của mình đi."Mấy người kia thấy cô chỉ uống một ngụm thì trong lòng âm thầm bất mãn, cảm thấy bị coi thường. Uống nước ngọt thay cho rượu thì thôi đi, họ chẳng thèm chấp tửu lượng của đàn bà con gái. Thế mà cô dám chỉ nhấp một ngụm bé xíu trong khi người ta ai nấy đều cạn sạch. Nếu không phải nể mặt chồng cô còn ngồi đấy, thì bọn họ sẽ chẳng để yên đâu.Mà kể cũng lạ, cả đám người cầm bia rượu tới ép cô uống, trong khi người đàn ông mang danh chồng cô ngồi ngay bên cạnh lại chẳng ai đả động. Hay là người ta làm gì cũng phải chọn đối tượng nhỉ? Nhìn qua thì đúng là cô dễ bắt nạt hơn hắn thật. Loại người như hắn, người dám bắt nạt còn chưa được sinh ra đâu.Cũng may mà hôm nay hẳn xuất hiện, một lượt giải quyết luôn mấy chuyện mà cô đã nhịn từ rất lâu rồi. Nếu không có hắn giúp đỡ, thì ngoài mặc kệ người ta bàn tán, cô cũng chẳng còn cách nào khác nữa cả. Dù sao cô cũng không thể tùy tiện dắt một anh đẹp trai nào đó tới và giới thiệu là chồng mình.Hắn xuất hiện là hay nhất. Đúng là chồng cô, có đăng kí kết hôn đàng hoàng, không thể nhầm lẫn được. Hôm nay hắn lại vô cùng phối hợp, giống như quyết tâm phải đóng vai người chồng hoàn hảo nhất trong mắt đồng nghiệp của cô, làm cho người khác phải ghen tị với cô mới được.Còn hắn thì không nghĩ nhiều như vậy.Hắn đợi bao nhiêu lâu xem cô có chạy đến nhờ hẳn đi cùng hay không, thậm chí còn cố tình sắp xếp cho hôm nay ít công việc cần giải quyết. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, chưa đợi được cô đến thì tự hắn đã thấy sốt ruột muốn lo lắng cho người ta rồi.Nghĩ tới là phải làm luôn, xưa nay hắn chưa từng hay lo được lo mất như đàn bà. Hắn lấy điện thoại cũ của cô ra, lục tại tin nhắn báo thời gian địa điểm của cô đồng nghiệp tên Hân trong danh bạ, mới biết địa điểm liên hoan là nhà hàng này.Gặp mặt một vị đối tác khiến hắn trễ nải không ít thời gian, nên sau khi tiễn người đi, đã vội vàng chạy tới. May mà vừa kịp lúc cô mới đến nơi, đám người kia chưa kịp làm gì, mới chỉ nói vài lời quá đáng. Hẳn không dám tưởng tượng, nếu hôm nay hắn không đến, cô sẽ phải hứng chịu những lời đồn đãi ác ý đến thế nào.Tốt nhất lần sau cứ nên đi cùng với cô thì hơn. Trong âm thầm, hắn tự mình đưa ra quyết định. Lần sau chỉ cần cô có buổi liên hoan tụ họp gì, nhất định phải nói