Sự im lặng của Tâm khiến Hoàng càng cảm thấy bức bối, khó chịu. Hẳn muốn tìm một cách giải tỏa sự bực bội đang vô có dâng lên trong lồng ngực. Không kịp suy nghĩ gì nhiều, hắn ngay lập tức hành động. Phải làm cho cô gái này, càng đau đớn càng tốt. Không thể khiến cô bị tổn thương trong lòng, thì hãy giày vò thân thể của cô.Hắn giơ tay định kéo cô ra khỏi bồn tắm, nhưng cô không chịu đứng dậy, mà vùng vẫy, giấy dụa. Nước trong bồn đã lạnh ngắt, cánh hoa hồng nửa ướt nhượt, nửa héo rũ vương đầy mặt nước, nhưng mùi hương hoa hồng quyện với tinh dầu oải hương vẫn quanh quẩn đâu đây trong không khí. Động tác giắng co của hai người khiến nước văng tung tóe ra khỏi bồn.Cô quá cứng đầu, dù thế nào cũng không muốn làm theo ý hắn. Hắn dùng hai tay ôm chặt thắt lưng cô, áp sát thân thể mềm mại vào lồng ngực rắn chẳc. Mùi hương thơm ngát vương vấn trên da thịt cô khiến hắn quên mất rằng đây là người hắn ghét nhất trên đời. Vòng tay ra sau đỡ lấy đầu cô, hắn cúi xuống, như mê muội mà hôn lên đôi môi mềm.Bị hôn bất ngờ, cô trợn tròn mắt, theo bản năng hé miệng định nói chuyện. Nhưng lưỡi hắn đã tìm cơ hội luồn vào trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi cô trêu đùa. Thân thể hai người dây dưa qua một lớp quần áo ướt nước dính sát trên da hắn, nóng bỏng đến lạ thường.Trong không gian khép kín như phòng tắm, mọi âm thanh đều được khuếch tán gấp nhiều lần, tiếng nước bọt của hai người, tiếng nước dưới chân cô... Tai cô như ù đi, hai má nóng bừng. Cả thế giới này không còn gì ngoài người đàn ông trước mặt.Cô cứ tự nhiên mà thuận theo sự dẫn dåt của hẳn, để thân xác hai người lại lần nữa hòa quyện vào nhau.Hoàng không thể hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng rất ghét cô, rất khinh thường cô, thậm chí là hận cô, nhưng vẫn có thể cùng cô làm những chuyện thân mật nhất, say mê chìm đắm trong sự ngọt ngào của thân thể cô mà không thể thoát ra.Không. Không thể như vậy được. Hắn phải hận cô mới đúng.Mâu thuẫn, xung đột giữa quan niệm thâm căn cố đế và bản năng nguyên thủy của con người khiến hắn càng thêm tức giận. Không quan tâm đến cô đã mệt mỏi sau một cơn sóng tình ái, hắn như phát điên mà tiếp tục thô bạo cưỡng ép. Giày vò thực sự, bây giờ mới bắt đầu.Cô lịm đi. Hắn phát hiện cô đã không còn phản ứng gì nữa, nhưng vẫn không chịu buông tha. Phải rồi, phải như vậy, hắn hận cô, nên hẳn không thể nhẹ nhàng với cô. Chỉ có đối xử thô bạo, liên tục giày vò, khiến cho cô đau đớn, mệt mỏi, hoặc ngất lịm đi như hiện tại, mới có thể khiến mối hận chôn sâu trong lòng hắn nguôi ngoai đi phần nào.Sau khi giải quyết xong dục vọng, hắn mới kéo cô ra ngoài, đặt lên giường lớn chính giữa phòng. Còn bản thân thì quay lại phòng tắm, tắm rửa qua loa, mặc một bộ đồ sạch sẽ, ra ngoài.Lần nữa đi qua chiếc giường trong phòng ngủ, thấy cô vẫn nằm im, duy trì tư thế lúc hắn đặt cô lên đó, da thịt vốn ửng hồng không biết vì hơi lạnh ban đêm hay vì sao mà hơi tím tái.Tâm mắt hắn vô thức đặt vào chiếc chăn mỏng đang gấp gọn một bên. Có nên giúp cô đắp chăn không?Hiển nhiên là không cần, suýt nữa hắn đã quên mất lập trường của mình rồi. Người xấu xa như vậy, không xứng được thương hại, càng không xứng được quan tâm. Hắn lắc đầu, tự cười mình suy nghĩ quá ngây thơ, thu lại tầm mắt rồi đi thẳng ra ngoài, không ngoái lại nhìn lần nào nữa.Trên giường, Tâm vẫn đang nằm đó, không mặc quần áo, không chăn gối. Dưới cơ thể chỉ có một tấm ga mỏng trải giường. Có đôi lần tỉnh giấc khỏi cơn mơ chập chờn, cô đã nghĩ cần phải dậy đắp chăn, nhưng vì quá mệt mỏi, lại không tự chủ được mà chìm vào giấc ngủ sâu.Trong khi cô đang ngủ, Hoàng đã rời khỏi biệt thự. Chiếc Ferarri đen nhám không một giây chần chừ, khi cửa garage bật mở, ngay lập tức tăng tốc và biến mất trong màn đêm đen đặc.Dạo gần đây, có lẽ do giao mùa nên thời tiết rất ẩm ương.Buổi sáng nắng ráo đẹp trời, buổi trưa có thể mưa như trút nước. Gần bốn giờ sáng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống thấp, trời bắt đầu nổi gió. Cánh cửa sổ phòng ngủ vốn chỉ khép vào chứ không đóng kín, bị gió thổi cho bật mở. Những luồng gió mang theo khí lạnh tràn vào phòng từng đợt một.Tâm ngủ rất sâu. Lúc Hoàng rời đi cô không hề phát giác, và lúc cửa sổ bật mở, gió lạnh tràn vào phòng cũng vậy. Gió thổi không bao lâu thì mưa kéo đến, mưa mang hơi lạnh ẩm ướt lộp độp rơi xuống sân vườn, hắt vào ban công, vài giọt còn lạc vào trong phòng qua cửa sổ mở rộng.Sau một đêm mưa to gió lớn, buổi sáng ngày tiếp theo bầu trời trong veo như chưa hề thay đổi. Điện thoại đêm qua phát nhạc đến hết pin đang nằm dưới gối đầu, chuông báo thức không hề kêu. Nhưng nhịp sống quen thuộc đã khiến Tâm duy trì thói quen dậy sớm. Đúng bảy giờ ba mươi phút sáng, cô thức dậy theo đồng hồ sinh học.Theo thói quen chống tay xuống giường định ngồi dậy, cô lập tức đau đến hít vào. Toàn thân đau nhức, không phải chỉ là xe tải nghiền qua, mà là bị xe tải không ngừng nghiền qua nghiền lại. Đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc bỏng rát. Cô mở miệng, từ trong cổ họng phát ra là âm thanh khàn khàn trầm đục, hoàn toàn không phải giọng nói trong trẻo thường ngày.Cửa sổ đang mở, không khí tươi mát của sáng sớm đang tràn vào phòng, những tia nắng đầu tiên cũng chiếu lấp lánh trên cánh hoa phong lan trắng muốt. Chỉ là đâu đó vẫn còn vương vấn chút ngai ngái bùn đất của cơn mưa đêm qua.Không mặc quần áo, không đắp chăn,