Lời vừa nói ra khỏi miệng, chính hắn cũng có chút hối hận vì tự cảm thấy mình nói quá khó nghe. Hắn đưa mắt liếc trộm người bên cạnh, thấy cô chỉ cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.Hắn biết, những lời vừa rồi khiến cô bị tổn thương. Nhưng trong lúc nóng giận, hẳn không thể kiểm soát nổi lời nói và hành động của chính mình. Và khi lời đã nói ra rồi, như bát nước đã đổ đi, khó bề hốt lại, hắn cũng không biết phải làm gì để giảm bớt cảm giác khó chịu của cô.Hay nói cách khác, làm cô tổn thương cũng là làm chính hắn đau lòng. Có ai nói ra những lời trái lòng mình mà vui được chứ?Nhưng đáng tiếc, trước giờ hắn chưa từng biết làm thế nào để có thể an ủi một người con gái, nhất là khi đó là do chính hắn gây ra. Hắn nhận ra mình đã tổn thương cô, nhưng quá muộn rồi, vết thương đã hình thành, chỉ có thể băng bó chờ đến lúc nó lành, chứ không thể xóa nó đi như chưa từng tồn tại."Cô an phận một chút đi."của cả nước, từ năm sáu giờ sáng đến nửa đêm, lúc nào cũng có bệnh nhân và người nhà xếp hàng khám bệnh, lấy thuốc, xét nghiệm, chụp chi.. Y bác sĩ lúc nào cũng làm việc với cường độ cao, không hề ngơi nghỉ.Hai người gửi xe rồi một trước một sau đi vào trong. Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, cả hai đều không muốn giả vờ thân thiết làm gì nữa.Phòng bệnh của Dương cũng không giống như hai người dự đoán là không có người tới thăm. Trong phòng vang vọng tiếng nói cười, vừa nghe cô đã biết, đó là tiếng của Yến – bạn thân của Dương.Yến chơi thân với Dương rất lâu rồi, hình như cũng từ ngày Dương và Hoàng bắt đầu yêu nhau. Tính đến giờ cũng khoảng chục năm, một khoảng thời gian khá dài, đủ để hai người coi nhau như người trong nhà. Nhưng chẳng hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy hai người họ ở cùng một chỗ nói nói cười cười, cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy là lạ.Không thể nói rõ cảm giác lạ lùng ấy là ở đâu, cô cũng chỉ hơi có cảm giác khác thường, nên dễ dàng bỏ qua. Dù sao cũng là bạn thân của chị gái, cô đã gặp mặt nhiều lần, nhưng tiếp xúc sâu hơn thì chưa. Vả lại, cô luôn luôn tin tưởng mắt nhìn của chị gái mình, chơi thân với chị thì chắc cũng không đến nỗi nào.Trong phòng bệnh, Yến đang vừa gọt táo, vừa kể cho Lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính xe, hắn lại lần nữa dối lòng.Hắn chẳng dám nhìn sang phía cô lần nào nữa, dù chỉ đơn giản là một cái liếc mắt. Hắn sợ thấy cô cúi đầu, cũng sợ nhìn cô rơi lệ. Hắn càng sợ, những cảm xúc trong đôi mắt nâu của cô, hắn chưa từng hiểu rõ."Không cần anh phải nhắc."Thật đáng buồn, mà cũng thật đáng cười. Tình yêu trên đời chỉ là một vòng tròn người chạy người đuổi, hẳn yêu chị gái cô nhưng hoàn cảnh xô đẩy không đến được với nhau, cô yêu hắn nhưng vĩnh viễn chỉ có danh mà không có phận.Cuối cùng ai cũng không có được hạnh phúc, à không, có lẽ sau này hắn và chị gái cô sẽ có, còn cô, biết trước số phận sớm muộn cũng phải tách khỏi người mình yêu, thì làm sao có thể hạnh phúc được. Kể cả khi cô và hắn chưa rời xa nhau, cô cũng đâu có hạnh phúc đâu. Ngày ngày kề cận người yêu, nhưng nhận lại luôn luôn là đau xót, thân thể hai người có những lúc kề sát nhau tới không khoảng cách, nhưng trái tim lại chưa từng ở cạnh nhau.Tình yêu, vốn dĩ là trái ngang và đau xót như thế. Những người yêu nhau có thể nên đôi, trên đời này đâu có được mấy người.Mấy tòa nhà to lớn màu trắng xây kề sát nhau, cổng bệnh viện buổi chiều vẫn đông người qua lại. Bệnh viện tuyến cuối Dương nghe một vài câu chuyện mà cô ta tự thấy là hay ho.Dương cũng nể mặt bạn thân, phối hợp cười vài tiếng."Cậu bị ốm thế này mà "em gái yêu thương" kia của cậu không tới thăm à?"Trước câu hỏi có phần hơi riêng tư của bạn thân, Dương chỉ yếu ớt mỉm cười. Dường như có điều suy nghĩ nhưng không tiện nói ra, sau cùng lại chỉ đáp lời bằng một câu đơn giản, có phần hời hợt."Chắc em ấy bận, tớ cũng không rõ nữa."Yến thấy chị ta trả lời như vậy thì hơi mất hứng, nhưng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ tiếp tục đâm chọc."Cậu quá là hiền lành luôn ấy, phải tớ, cái loại em gái như vậy, tớ thà không có còn hơn. Ai đời mang tiếng em gái, mà chị nằm viện mấy lần, chẳng thấy vào thăm lần nào. Bận thì coi như không chăm được cậu đi, nhưng ít ra cũng phải vào thăm chứ."Lời này vừa hay đúng ý của Dương, nhưng chị ta vẫn giữ hình ảnh thanh thuần thiện lương lại bao dung với người khác, làm sao có thể phụ họa được, đành luôn miệng nói không sao, chị ta không trách.Đúng lúc này cửa bật mở, hai người một trước một sau đi vào, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người trong phòng.Vừa nhìn thấy người đàn ông đi vào, ánh mắt của cả Dương và Yến đều sáng rỡ, chỉ khác nhau là Dương thì vẫn giữ nguyên nét vui mừng đó, còn Yến lại cố gắng che giấu, vụng trộm vui mừng.Ánh mắt của một người khi nhìn thấy người mình thích thì không biết nói dối, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao giữa Dương và Yến, cô vẫn thấy có chút gì là lạ trong mối quan hệ tưởng như là bạn rất thân. Điều lạ đó, chính là Yến, đã yêu chồng chưa cưới của bạn thân mình. Có lẽ cũng không phải ngày một ngày hai.Nhưng người được nhớ thương lại chẳng chút