"Câm miệng, mày cút, cút ngay. Tao không có loại con gái như mày."Cô không bận tâm đến lời nói của ông, chỉ cúi đầu, nhặt đám táo chưa gọt lên cất vào trong tủ sắt đầu giường bệnh, còn mấy miếng đã gọt bị hất xuống đất không thể ăn được, cô cũng nhặt gọn vào túi rác.Xong xuôi đâu đấy cô mới đứng thẳng người lên, nhìn vào ông. Đôi mắt nâu sáng xinh đẹp đã ngân ngấn nước từ lúc nào."Bố không cần đuổi, con sẽ tự cút. Nhưng trước khi cút theo ý bố, con phải nói vài lời đã. Trước giờ con chưa từng có ý định cướp thứ gì của chị gái, nhất là chồng. Mong bố và mọi người cứ yên tâm, con sẽ tận tâm tận lực làm cho tất cả mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo của nó. Con đã nói được thì sẽ làm được. Vì vậy nên bố, và mẹ, cả những người khác nữa, đừng tiếp tục mang mấy chuyện này ra để sỉ nhục con. Thay vì ngay lập tức nhận định con mình làm sai, rồi chửi mắng, bố có thể quan tâm tới cảm xúc của con một chút được không?"Ông có nghe lọt tai mấy lời này hay không, cô cũng không biết nữa. Nhưng cô biết, cô cần đứng lên, nói ra suy nghĩ của mình. Người khác có thể hiểu thì tốt, không thể hiểu, xem như là định mệnh của cô đi."Con biết bây giờ có nói gì bố cũng nghe không vào. Thôi, con trở về để cho bố thoải mái hơn vậy. Bố giữ gìn sức khỏe."Nói xong những lời cần nói, cô mặc kệ phản ứng của ông, cũng mặc kệ nước mắt đang lăn dài trên mặt, chạy ra khỏi phòng bệnh.Vì tâm trạng hỗn loạn, cô không để ý đường đi phía trước, nên va phải một người đi ngược chiều trong hành lang bệnh viện. Đó là một người dáng cao gầy, tóc nâu hơi rối, khuôn mặt lúc nào cũng treo một nụ cười ngả ngớn. Em chồng của cô – Huy.Từ lần trước đưa cô tới đài phát thanh đến giờ, Huy cũng không xuất hiện trước mắt cô thêm lần nào nữa. Nhưng có vẻ như duyên phận hai người không cạn, cậu ta luôn có thể vừa vặn xuất hiện vào những lúc cô đang chật vật cần người giúp đỡ.Cậu ta hơi nghiêng người khi bị đụng vào, nhưng ngay lập tức nhận ra người đó là ai, liền treo lên khóe môi nụ cười ngả ngớn quen thuộc, đưa tay đỡ lấy cô. Đến khi hai người cùng đứng vững lại mới buông cô ra, chào hỏi:"Chúng ta cũng có duyên đấy chứ nhỉ? Chị dâu đi đâu mà vội vàng thế này, có cần tôi đi cùng một đoạn không?"Cô không đáp, chỉ lắc đầu, rồi định vòng qua người cậu ta tiếp tục đi ra ngoài cổng bệnh viện. Nhưng bàn tay thon dài của cậu ta đã vươn ra, kéo tay cô lại."Nhìn chị dâu có vẻ như đang có chuyện buồn, thật trùng hợp là tôi rất rảnh rỗi... nên chị dâu có thể cùng tôi đi uống rượu giải sầu."Quay đầu lại nhìn cậu ta, khi cậu ta đã quyết tâm thu hút sự chú ý của cô thì sẽ dùng tất cả mọi cách có thể. Bây giờ, người ta đang túm tay mình, cô cũng chẳng làm thế nào đi tiếp được."Cậu bỏ tay ra đi, tôi cần phải về, không có thời gian chơi với cậu."Nếu dễ dàng nghe lời cô nói, vậy cậu ta không phải Lục Tuấn Huy nữa rồi. Bàn tay vẫn không rời khỏi cánh tay cô, nhẹ nhàng dùng lục kéo người quay lại trước mặt mình, cậu ta cười cười dụ dỗ:"Nếu có chuyện buồn mà không chịu xả ra, chuyện buồn tích tụ quá nhiều, lúc nào cũng cau có sẽ không xinh đẹp nữa đâu. Bây giờ chị về nhà cũng đâu có ai để chia sẻ đúng không?Đi uống rượu với tôi, ít nhiều gì cũng có một người sống có thể lắng nghe chị."Con người này dung hòa gần như hoàn mỹ nét quyến rũ và nam tính với nhau, khi cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô nói chuyện, thật khó để có thể nói ra lời từ chối. Cô vô thức gật đầu. Trong đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên niềm vui và sự đắc ý như đứa trẻ vừa hoàn thành được một mục tiêu quan trọng gì đó.Cậu ta lại đổi xe, vẫn là xe thể thao, nhưng không phải màu đỏ rực rỡ như lần trước mà là màu trắng, rất hợp với chiếc áo sơ mi trắng cậu ta đang mặc trên người."Rất đẹp đúng không? Màu trắng thanh thuần và trong sáng, cực kỳ phù hợp với người trong sáng như tôi."Với ngoại hình và tính cách như này của cậu ta, nói là trong sáng thì chẳng ai tin nổi. Cô cũng chỉ coi như cậu ta đang nói nhảm, không đáp lại gì mà tiến gần đến cửa xe.Ngăn lại bàn tay đang định mở cửa xe của cô, cậu ta vươn tay mở ra, rồi cúi người làm một điệu bộ khoa trương, mời cô lên xe."Làm sao có thể để người đẹp tự mình mở cửa xe được.Đàn ông chân chính là phải biết cách phục vụ phụ nữ."Suốt dọc đường đi, cậu ta tìm ra không ít chủ đề để tán gẫu, nhưng tuyệt nhiên không hề đụng chạm đến lý do khiến cho cô buồn. Khéo ăn nói, cũng rất đúng mực. Cũng phải thôi, sinh ra trong gia đình như vậy, lựa lời đưa đẩy, trò chuyện xã giao, tất cả chỉ là chuyện nhỏ.Không hiểu sao, cô luôn có cảm giác người em chồng này dùng một chiếc mặt nạ để tiếp xúc với thế giới. Cảm thấy vậy, nhưng chung quy đây cũng là chuyện của người ta, cô không tiện ý kiến."Nhìn chị dâu thế này chắc không hay đi uống rượu đâu nhỉ? Tôi sẽ dẫn chị tới quán quen của tôi nhé, người đẹp thì xứng đáng với rượu ngon, người pha chế ở đó... không tệ."Đến nơi cô mới biết, đánh giá “không tệ" này, không chỉ dành cho trình độ của người pha chế, còn là cho không gian của quán, và ngoại hình của người pha chế nữa.Quán nằm trong một con hẻm nhỏ, phải gửi xe ở một bãi