Từ đằng xa cô đã nhận ra người đang đi tới là Huy, em trai cùng cha khác mẹ của Hoàng.
Nhìn cậu ta, cô lại nhớ tới chuyện mình uống rượu say lần trước, một kí ức cô không muốn nhắc lại nữa.
Cậu ta xuất hiện ở bệnh viện giờ này, chắc hẳn là đến thăm Hoàng, nhưng tránh được lúc nào thì hay lúc ấy, cô cố tình đi chậm lại để tránh chạm mặt với cậu ta.
“Người đẹp, trùng hợp quá, lại gặp chị ở đây rồi.
Đợi tôi một chút, chúng ta cùng đi.”
Xem ra công cuộc tránh né của cô không thành công rồi, thị lực cậu ta rất tốt, đã nhìn thấy cô từ sớm.
Biết rằng cậu ta đã nhìn thấy mình, cô không giả vờ chưa nhận ra nữa, mà tăng nhanh bước chân, vội vàng muốn đi trước.
Cậu ta, vẫn nét cười ngả ngớn, thân hình cao gầy nhìn như không mấy mạnh mẽ nhưng tốc độ nhanh tới mức khiến cô bất ngờ.
Đôi chân dài nhanh chóng đuổi kịp bước chân của cô, cậu ta vươn tay kéo cổ tay cô lại, cười cười trêu ghẹo:
“Sao vậy, chị dâu thân mến của tôi? Chạy nhanh như vậy làm gì, tôi đâu có rủ chị đi uống rượu nữa.
Hay chị sợ đi cùng tôi anh trai tôi nhìn thấy sẽ hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta?”
Cô mất tự nhiên quay đầu sang một bên, giãy tay ra khỏi tay cậu ta, nhưng vô dụng, bàn tay cậu ta nắm rất chặt như quyết tâm không để cô chạy trước.
Hồi lâu sau, cô từ bỏ giãy dụa, ngắc ngứ đáp lời.
“Ai sợ chứ? Anh ta hiểu lầm thì kệ anh ta, tôi không muốn quản.”
Nghe cô nói như vậy, cậu ta cười càng vui vẻ, kéo tay cô đi thẳng vào trong, vừa đi vừa nói.
“Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.”
Không hiểu sao, cậu ta luôn muốn trêu ghẹo người chị dâu này, cảm thấy phản ứng của cô thú vị hơn nhiều so với mấy cô thiên kim tiểu thư mẹ cậu ta sắp xếp cho con trai mình gặp mặt làm quen.
Ba cái vấn đề lễ giáo hay là môn đăng hộ đối, tranh giành gia sản… cậu ta không muốn quan tâm, gặp cô, nói chuyện với cô thoải mái hơn nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn được mẹ nhồi vào đầu mấy tư tưởng kiểu như phải tranh giành, phải hạ bệ anh trai, nhưng càng bị ép thì càng muốn phản kháng, vì có người mẹ như vậy, cậu ta mới trưởng thành ra loại bộ dạng ngả ngớn thế này.
“Thả tay tôi ra… đau…”
Cậu ta thả tay cô ra, không quên chọc ghẹo:
“Ai vừa nói là không sợ bị hiểu lầm? Người đẹp nhanh quên thế.
Vừa đến gần phòng bệnh đã không cho tôi đụng vào nữa rồi.”
Cho dù chưa đến cửa phòng bệnh, cô cũng không muốn cậu ta đụng chạm, vả lại cậu ta nắm cổ tay cô thật sự rất đau, khi thả ra, trên cổ tay trắng nõn đã hằn lên một vết đỏ rồi, để cậu ta nắm thêm lúc nữa, không biết còn đến mức nào.
“Tầng ba phòng 301, đến nơi rồi, mau vào đi, anh cậu ở bên trong.”
Nếu không phải ông nội đặc biệt dặn dò, cậu ta cũng chẳng muốn chạy đến đây.
Quan hệ của hai anh em từ nhỏ đã như nước với lửa, hắn là người thừa kế đúng quy chuẩn, đương nhiên chướng mắt cậu em trai không đứng đắn, cậu ta lại càng không ưa gì ông anh cùng cha khác mẹ luôn bị mang ra so sánh với mình.
Hôm nay nếu không có thêm cô, đoán chừng cậu ta chỉ có thể xuất hiện cho đủ số, rồi bốn mắt trừng nhau với anh trai một lúc mà thôi.
Có cô, mọi thứ “thú vị” hơn nhiều.
Ít nhất, cậu ta cũng có thứ để tán gẫu “vui vẻ” với anh trai.
Xem bệnh nhân như anh ta có thể làm được gì nào.
Vào phòng bệnh, cô rót sẵn hai cốc nước, đặt lên bàn, rồi mới xách túi nguyên liệu đi mượn bếp của bệnh viện để nấu canh.
Cô vừa đi khỏi, ở trong phòng bệnh, hai người đàn ông có chung một nửa dòng máu ngồi nhìn nhau, ánh mắt rất không thân thiện.
Đang lúc đau ốm mỏi mệt, nhìn thấy cậu em trai này, vẻ mặt hắn càng giống như nuốt phải con ruồi nhặng đáng ghét nào đó.
“Cậu đến đây làm gì?”
Nhìn người anh trai thường ngày quen hô mưa gọi gió, hôm nay lại đầy bất lực nằm trên giường bệnh, khỏi phải nói cậu ta vui đến mức nào.
Nhưng cậu ta còn muốn trêu tức hắn thêm nữa, liền nghĩ đến túi nguyên liệu nấu ăn cô vừa xách suốt dọc đường, cố tình nói:
“Tôi tình cờ đi ngang qua, được… chị dâu mời lên ăn thử đồ ăn chính tay cô ấy làm.”
Hai chữ “chị dâu” cậu ta nói tràn đầy một thứ ý vị kì lạ.
Kẻ ngu cũng nhận ra cậu ta không thật lòng coi cô là chị dâu, còn trong lòng cậu ta, cô là cái gì, thì đoán chừng chính cậu ta cũng chưa biết.
Câu nói này thành công chọc tức hắn.
Hắn là chồng của cô, lại đang là bệnh nhân, mà phải chơi xấu cô mới đồng ý nấu cho một bát canh.
Cậu ta thì là gì của cô chứ? Xét cho đến cùng cũng chỉ là em trai của chồng, cô lại tùy tiện mời lên ăn đồ ăn cô làm.
Mà rõ ràng canh cô nấu là cho hắn, sao đột nhiên lại phải san sẻ cho tên đàn ông khác?
Ý thức về lãnh địa của mình bị xâm chiếm khiến hắn nhìn cậu ta bằng đôi mắt hình viên đạn, nhưng đáng tiếc là đôi mắt của hắn chẳng có chút sát thương nào đối với cậu ta cả.
Cậu ta nhàn nhã nhìn bình dịch truyền chảy xuống từng giọt một, sau đó cười với hắn một cái như trêu tức, rồi ngồi xuống chơi điện thoại.
“Tôi nhớ đã từng cảnh cáo cậu rồi, tránh xa cô ấy ra, nếu cậu vẫn còn muốn sống yên ổn.”
Người bị đe dọa bật cười, dời ánh nhìn từ màn hình điện thoại sang phía hắn, rồi cẩn thận, lần lượt nhìn từ đầu xuống đến chân ông anh trai vẫn đang nằm trên giường bệnh.
“Hình như người đang sống không yên ổn là anh chứ không phải tôi, tự lo cho mình trước đi.
Nên nhớ, tôi là người được Tâm mời đến, anh chẳng có quyền gì mà ngăn cấm cô ấy gặp tôi cả.”
Hắn muốn nói rằng hắn là chồng cô, hắn có quyền, nhưng lời muốn nói nghẹn lại