Tô Ý Nhiên tạm thời không chú ý tới cảm xúc của Cố Uyên Đình, cậu hết sức chuyên chú đọc "Sổ tay nuôi dạy trẻ", thỉnh thoảng thảo luận mấy câu với anh Đình ngồi cạnh, còn lấy bút khoanh trọng điểm trên sổ, định lúc ôn tập lại chỉ đọc trọng điểm là xong.
Đọc xong hai chương, cậu thấy không còn sớm, gấp sách, nói với Cố Uyên Đình: "Ngày mai đọc tiếp vậy, còn nhiều quá, trong thời gian ngắn cũng không đọc hết được, chúng ta ngủ thôi."
Cố Uyên Đình nhìn cậu, im lìm không lên tiếng gật đầu.
Tô Ý Nhiên cảm thấy anh Đình có gì đó sai sai, cậu nghiêng đầu nhìn anh Đình, sao có cảm giác anh Đình thoạt nhìn có hơi...!oan ức đến đáng thương.
Tô Ý Nhiên hỏi: "Làm sao thế anh?" Oan ức đến thế.
Cố Uyên Đình nhận bút và sổ tay trong tay cậu, đặt lên tủ đầu giường, thoạt nhìn như chẳng sao cả: "Không có gì, ngủ đi."
Tô Ý Nhiên càng khẳng định hắn có chuyện, cậu nghĩ một hồi, nhớ ra vừa nãy anh Đình yêu cầu làm bài tập mà bị cậu từ chối, lúc này cậu mới tỉnh táo lại, cậu cảm thấy mình hiểu rồi: "Chỉ bởi vì không làm bài tập ấy hả?"
Cố Uyên Đình không có cách nào phản bác: "..."
Tô Ý Nhiên dở khóc dở cười, cậu cười đưa ngón tay chọc trán anh Đình: "Người lớn thế rồi, sao vẫn ấu trĩ thế hả."
Cố Uyên Đình nhìn cậu, không biết mình ấu trĩ chỗ nào, nhất thời không lên tiếng.
Tô Ý Nhiên suy nghĩ một chút, vươn tay tắt đèn, phòng ngủ tối đi, cậu chui vào trong chăn.
Cố Uyên Đình còn ngồi tựa ở đầu giường, thấy Nhiên Nhiên chui vào trong chăn, tưởng là cậu buồn ngủ, vì vậy hắn cũng định chui vào chăn ôm cậu ngủ.
Tô Ý Nhiên nhìn thấy động tác của Cố Uyên Đình, vội vã ngẩng mặt lên từ trong chăn, ra lệnh cho hắn: "Không cho phép anh cựa quậy."
Cố Uyên Đình không rõ vì sao, mà vẫn nghe lời không động đậy.
Sau đó hắn thấy Nhiên Nhiên tiếp tục chui vào chăn, loạt xoạt chui vào trong, chăn phồng lên một cục, không nhìn thấy Nhiên Nhiên nữa.
Sau đó, hắn cảm giác có một đôi tay mềm mại cởi quần của hắn, hơi thở nóng rực của Nhiên Nhiên từ từ đến gần hạ thân hắn.
Cố Uyên Đình: "!!!!!!"
Cố Uyên Đình ý thức được Nhiên Nhiên muốn làm gì, hô hấp dồn dập, đồng tử giãn ra, cơ hồ là ngay lập tức kích động nổi phản ứng, vừa vặn chọc vào đôi môi mềm mại của Nhiên Nhiên.
Cố Uyên Đình hoàn toàn không nghĩ tới Nhiên Nhiên sẽ làm như vậy, tuy rằng rất kích động, rất muốn, thế nhưng hắn không nỡ lòng để Nhiên Nhiên chịu ủy khuất, vì vậy hắn kìm chế mình, muốn ngăn cậu lại: "Nhiên Nhiên, không cần..."
Tô Ý Nhiên nóng má, mà vẫn nghiêm túc quay về đề tài luyện tập trước mắt, thấy Cố Uyên Đình lộn xộn, vì vậy cậu đè hắn lại: "Không cho anh cựa quậy."
Sau đó, cậu thưởng thức, bắt đầu nghiêm túc làm bài luyện tập.
...!
Bài tập hoàn thành khá nhanh.
Ừm...!
Tô Ý Nhiên ngơ ngác lau thứ không cẩn thận dính vào mặt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã làm xong bài tập.
Nhanh hơn trước đây rất nhiều đó.
Tô Ý Nhiên đánh giá như vậy trong lòng, thế nhưng không dám nói ra, tuyệt đối phải nhớ kỹ bài học lần trước.
Thôi, giả vờ không hề phát hiện cái gì, sau đó len lén bồi bổ cho anh Đình nhiều chút, lén lút bổ thận cho anh Đình là được rồi.
Cố Uyên Đình vẫn đang kích động thở hổn hển, Tô Ý Nhiên đã chui ra khỏi chăn, mặt cậu ửng hồng, vừa là thẹn thùng, vừa là ngộp thở.
Cố Uyên Đình kích động ôm cậu, hôn cậu, muốn ấn cậu vào trong người, kích động không biết thế nào cho phải.
Từ thân đến tâm hắn đều kích động không thôi, loại kích động này không chỉ là sinh lý, nhiều hơn là người yêu chủ động làm loại chuyện thân mật này cho hắn, là loại khoái cảm cơ thể và tinh thần đều ngứa ngáy sung sướng.
Hắn căn bản không thể nhịn được, kết quả hoàn thành bài tập quá nhanh.
Hắn cũng biết mình quá kích động, có lòng muốn chứng minh mình thêm chút, nhưng hắn lại không nỡ dằn vặt Nhiên Nhiên thêm, vì vậy hắn tạm thời đè xuống, gác lại lần sau chứng minh.
Tô Ý Nhiên bị loại kích động này làm cho bối rối, mặt cậu nóng bừng, sao anh Đình như nhóc con vắt mũi chưa sạch chứ, thật là...!
Cố Uyên Đình không kìm nén nổi kích động, ôm Nhiên Nhiên hôn lấy hôn để, lòng yêu không dứt, không cách nào khống chế tình yêu với Nhiên Nhiên trong lòng, hắn nói: "Nhiên Nhiên, anh yêu em."
Tô Ý Nhiên đỏ mặt ừm một tiếng: "Em cũng yêu anh."
Cố Uyên Đình nghe cậu đáp lại, tim run rẩy.
Hắn không nhịn được chạm vành tai và tóc mai của Nhiên Nhiên, ôm Nhiên Nhiên triền miên trong chăn.
Hắn cũng giúp Nhiên Nhiên bắn một lần, lòng cảm thấy hắn và Nhiên Nhiên đã thân mật đến cực hạn.
Rất thương cậu.
Ngày hôm sau, Tô Ý Nhiên phát hiện hôm nay cậu đi tới chỗ nào, anh Đình cũng theo tới chỗ đó, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng muốn ôm hôn cậu, dính cậu như keo, quả thực như là quỷ dính người.
Cậu chạm phải ánh mắt đó của anh Đình, cảm thấy hơi không chịu nổi.
Nói thế nào nhỉ, như có con nai chạy loạn.
Cái hình dung này còn nhẹ, vừa đối mắt là tâm hoảng ý loạn, mặt đỏ, lại không chịu nổi.
Buổi chiều, Tô Ý Nhiên đến phòng bánh ngọt chuẩn bị làm live stream hôm nay.
Quả nhiên, cậu chân trước mới vào cửa, Cố Uyên Đình chân sau đã theo tới.
Tô Ý Nhiên nhìn Cố Uyên Đình, không cẩn thận lại cùng hắn nhìn nhau, cậu nóng mặt, không nhịn được nói: "Anh này, tự em live stream là được rồi, không quá một tiếng, anh đi đi."
Một tháng ba mẹ ở đây, cậu cách mỗi hai ba ngày sẽ live stream một lần, mỗi lần live stream chỉ có nửa tiếng đến một tiếng.
Lúc thường cậu live stream phần lớn thời gian Cố Uyên Đình đều ở thư phòng làm việc, chỉ thỉnh thoảng mới qua đây, chủ yếu là sợ cậu mệt cho nên tới xem không cho cậu đứng lâu, cũng không cho cậu live stream quá