Tô Ý Nhiên chờ mãi mà không đợi được anh Đình trả lời, không khỏi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh Đình, đúng lúc thấy khóe môi Cố Uyên Đình nhếch lên nụ cười.
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên hồi hộp, trong nháy mắt hoảng loạn.
Không thể nào...
Cậu vội lắp bắp nói: "Anh, anh Đình, anh đang nghĩ gì thế? Đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm, là em thèm ăn những thứ này, vì, bởi vì thật sự ăn ngon lắm..."
Cậu cảm thấy mình đã làm rất bí mật, chỉ trong lúc vô tình làm bộ nhắc đến, cậu cũng không muốn ăn gan heo, ngưu tiên, sao anh Đình có khả năng nhận ra được?
Cố Uyên Đình nghe Tô Ý Nhiên nói, nghiêm túc gật đầu, thoạt nhìn như là tán đồng với cậu.
Tô Ý Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả chưa đợi cậu thả lỏng, anh Đình lại dịu giọng nói với cậu: "Nhiên Nhiên ngoan, chúng ta có bài tập mới.
Có bài để làm, em vui không?" Nói xong, hắn còn hơi cười với cậu, thoạt nhìn ôn hòa đến đòi mạng, rất dễ nói chuyện.
Tô Ý Nhiên: "..."
Xong đời...
Tô Ý Nhiên trong nháy mắt hoảng loạn tay chân cũng không biết thả đi đâu, rất muốn trốn bán sống bán chết.
Cậu chống bàn, quay người kiếm cớ chạy trốn: "Em em em muốn uống nước, em đi rót cốc nước..."
Cố Uyên Đình hai bước vòng tới trước mặt cậu, ngăn cản đường đi của cậu, chưa đợi Tô Ý Nhiên phản ứng lại đã ôm ngang Tô Ý Nhiên lên lên phòng ngủ trên tầng, thấy cậu giãy dụa muốn tránh thoát xuống dưới, hắn dịu dàng nói cho cậu biết: "Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, Nhiên Nhiên."
Tô Ý Nhiên bị giọng anh Đình làm cho run rẩy một cái, cũng không dám giãy giụa nữa, sợ làm anh Đình nổi tật xấu, chỉ có thể đáng thương vùi trong ngực anh Đình run lên.
Ngẫm lại lại cảm thấy oan ức, cậu muốn mua đồ bồ này là vì ai chứ, còn không phải là vì bồi bổ sức khỏe cho anh Đình hay sao, tối hôm qua đúng là anh Đình nhanh hơn trước đây không ít, nhất định là bởi vì trước đó công việc bận quá, hay thức đêm, hư thận.
Hơn nữa vì quan tâm đến lòng tự trọng đàn ông của anh Đình nên cậu không nói ra, chỉ định lén lút bồi bổ cho hắn.
Mắt thấy càng ngày càng gần phòng ngủ, Tô Ý Nhiên vắt hết óc nỗ lực tự cứu, ý đồ an ủi Cố Uyên Đình: "Anh Đình, anh hiểu lầm rồi, em không ghét bỏ anh chút nào đâu.
Nhanh hơn cũng không sao, không nên canh cánh trong lòng, chúng ta chậm rãi bồi bổ sức khỏe, sớm muộn sẽ khôi phục được, không cần luyện tập gấp như vậy..."
Nói xong, cậu mở to hai mắt, mưu cầu sống chân thành nhìn anh Đình.
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình cúi đầu mạnh mẽ hôn Nhiên Nhiên trong ngực một cái.
Rất tốt.
Tô Ý Nhiên: "..." Hu hu hu.
...
...
Buổi tối hôm đó, Cố Uyên Đình nghiêm túc làm bài tập trên người Tô Ý Nhiên, chương trình luyện tập một, chương trình học hai, còn có chương trình học mới thêm vào ba, đặc biệt tích cực làm bài tập chương trình mới. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thật vất vả làm xong bài tập, còn phải học bù, thi lại, kiểm tra, lúc này Tô Ý Nhiên khóc cũng không có tác dụng, cậu đã bị làm khóc thật nhiều lần, xin thế nào cũng vô dụng.
Cậu cảm giác mình đã bị cái hố mình đào chôn vùi, bị chôn đến ngay cả cọng tóc cũng không thấy, chỉ còn lại một sợi tóc ngốc thò ra ngoài cũng bị anh Đình hoàn toàn giữ lấy.
Ngày hôm sau, Tô Ý Nhiên tỉnh lại trong ngực Cố Uyên Đình, miệng xót, tay cũng xót, giữa hai chân cũng hồng hồng, sắp mài đến trầy da, cậu cảm giác mình sắp không dậy nổi.
Khắp toàn thân cậu uể oải, chỉ có thể nằm trong ngực anh Đình, như thể đã mất đi linh hồn.
Hiện tại cậu hối hận, hối hận, vô cùng hối hận.
Cậu không nên nghi vấn năng lực của anh Đình...
Cố Uyên Đình hài lòng ôm Nhiên Nhiên, thấy cậu sau khi tỉnh lại không có sức, hắn đau lòng hôn cậu một cái: "Không có sức à? Hôm nay không phải rời giường chứ? Nằm trên giường nghỉ ngơi cũng được."
Tô Ý Nhiên: "..." Anh bớt ở đây giả sói đuôi to đi...
Tô Ý Nhiên không có sức để ý hắn, lườm hắn một cái, mềm không muốn động.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên lườm nguýt hắn, trong lòng cũng cảm thấy rất thích, ngọt ngấy.
Hắn hôn mắt cậu, thích không chịu được: "Nhiên Nhiên, anh yêu em."
Tô Ý Nhiên: "..."
Không phải cậu không muốn đáp lại, là bởi vì, cậu cảm giác được anh Đình lại có phản ứng...
Xin hỏi, mới xảy ra chuyện gì...
Cậu chẳng hề làm gì cả được không? Chỉ là lườm hắn một cái!
Tô Ý Nhiên giật giật lông mày, không biết nên nói gì cho phải, cũng không dám lộn xộn chọc anh Đình.
Vẫn là tiếp tục ngủ một lát đi, cậu vẫn buồn ngủ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên nhắm hai mắt lại, hiển nhiên muốn tiếp tục ngủ, hắn không quấy rầy cậu nữa, cũng mặc kệ phản ứng của mình.
Hắn lẳng lặng ôm Nhiên Nhiên một hồi, cảm thấy rất hạnh phúc.
Mãi đến khi hô hấp của Nhiên Nhiên trong ngực trở nên chậm rãi, cậu dần dần ngủ say, hắn thấy đã không còn sớm, nên nấu cơm cho Nhiên Nhiên, mới rón rén rời giường.
Khi Tô Ý Nhiên tỉnh lại lần nữa đã hơn mười giờ, ngủ một lát mà đã sắp đến trưa.
Bên cạnh không có anh Đình, cậu rời giường rửa mặt, mặc quần áo xuống nhà, quả nhiên ngửi thấy mùi cơm nước, vào bếp xem, cậu thấy anh Đình đang nấu cơm.
Vào lúc này ăn cơm là ăn trưa kiêm ăn sáng.
Cố Uyên Đình đang thái rau, thấy cậu tới đây, vội vàng hỏi cậu: "Em dậy làm gì? Đói bụng chưa?"
Tô Ý Nhiên nói: "Em ngủ đủ rồi, hơi đói bụng," Cậu thấy trong nồi đang đun canh, tò mò hỏi, "Đây là canh gì ạ?"
Cố Uyên Đình thả dao thái rau trong tay xuống, xoa xoa tay, đi rót cho cậu chén nước ấm trước: "Canh cá pecca."
Tô Ý Nhiên nhận nước mới uống một hớp, nghe hắn nói, nước vừa uống vào thiếu chút nữa phun ra ngoài, hoài nghi mình nghe lầm, canh gì? Canh cá gì? Cá pecca gì?
Tô Ý Nhiên: "..."
Tô Ý Nhiên có một suy đoán đáng sợ, cậu uống nửa cốc nước, sau đó đi mở tủ lạnh ra, quả nhiên thấy trong tủ lạnh có thịt bò, cá pecca, hàu, thậm chí còn có gan heo.
Tô Ý Nhiên: "..."
Cố Uyên Đình đang rót sữa tươi cho cậu, thấy cậu đang nhìn tủ lạnh, biết cậu phát hiện đồ trong tủ lạnh, giải thích như không có chuyện gì xảy ra: "Buổi sáng đi mua thức ăn thuận tiện mua đồ ăn hôm qua em nói."
Tô Ý Nhiên không chắc chắn hỏi: "Anh Đình, những thứ này mua cho ai ăn..." Tối hôm qua đã giám định rồi, anh Đình căn bản không cần ăn mà, ăn thì quá đáng lắm.
Cố Uyên Đình rót sữa bò, đưa lát bánh mì cho cậu, nói: "Em lót bụng trước đi, cơm nước còn phải lát nữa mới xong được."
Tô Ý Nhiên nhận sữa bò và bánh mì, lòng loạn tùng phèo nhìn hắn, anh Đình vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu.
Cố Uyên Đình nói: "Em muốn ăn, đương nhiên là cho em ăn.
Em phải bồi bổ sức khỏe." Hắn nói, sờ sờ khuôn mặt nhỏ chấn kinh của Nhiên Nhiên, khẽ mỉm cười một cái, "Đương nhiên, anh cũng sẽ ăn một ít.
Dù sao, ngày nào cũng có nhiều bài tập phải làm như vậy."
"..." chân Tô Ý Nhiên đã mềm nhũn: "..."
Cố Uyên Đình nghe lời dựa theo lời