Tô Ý Nhiên đang nằm trên giường bệnh nói chuyện với ba mẹ, thấy anh Đình quay về thì hỏi hắn: "Anh ăn xong rồi ạ?"
Cố Uyên Đình khẽ gật đầu, ngụy trang thành ăn rồi.
Hắn sợ Nhiên Nhiên đói bụng nên an ủi cậu: "Nhiên Nhiên đừng nóng vội, chờ thêm chút nữa là được ăn."
Cậu cười cười với hắn: "Không sao, em cũng không đói."
Mọi người cùng nhau hàn huyên một lát, hơn tám giờ tối, bảo mẫu họ Tiền đã đến.
Cố Uyên Đình mời hai bảo mẫu, còn một người nữa ngày mai mới đến.
Vốn mẹ Tô cảm thấy không cần mời bảo mẫu, có bà và ba Tô chăm sóc là đủ rồi, chỉ là Cố Uyên Đình đã mời từ trước nên bà không phản đối, chỉ nghĩ như vậy rồi thôi.
Thế nhưng bà mới nói vài câu với cô Tiền lại phát hiện người ta rất hiểu biết, ở chung một quãng thời gian, bà phát hiện cô Tiền chăm sóc Tô Ý Nhiên và em bé cũng chu toàn, còn nói cho bà biết không ít chi tiết nhỏ mà lúc trước bà không hiểu, xem ra vẫn nên mời bảo mẫu.
Cố Uyên Đình thấy đã không còn sớm, nói với ba mẹ: "Ba mẹ cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi về nghỉ ngơi đi, ở đây có con và cô rồi."
Hai ông bà thấy tạm thời không có việc gì cần mình nên cũng đồng ý, quay về phòng cho người nhà.
Hắn ngồi bên cạnh Nhiên Nhiên, thấy mặt cậu đầy vẻ mệt mỏi thì cuống quít bảo cậu nghỉ ngơi.
Tô Ý Nhiên lại lắc đầu, nhìn con mình trong giường sơ sinh: "Em muốn ngắm con thêm một lát."
Cố Uyên Đình: "..."
Hắn xoay người nhìn con bên kia, cuối cùng bế con lên nhẹ nhàng đặt bên cạnh cậu: "Chỉ một lát rồi ngủ, được không em?"
Tô Ý Nhiên vội gật đầu, không nói chuyện với anh Đình mà cẩn thận chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của con, sau đó ngắm con, mím môi cười.
Đúng lúc này như là có cảm ứng gì, em bé đột nhiên cựa quậy tỉnh ngủ, sau đó mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt to trong suốt thuần khiết chất chứa ánh sáng hiếu kỳ với thế giới này, khờ dại, sáng ngời.
Tim Tô Ý Nhiên mềm nhũn, cậu kích động nhìn Cố Uyên Đình, lại nhìn con: "Anh Đình ơi, anh xem con mở mắt này, trông yêu quá!" Trong đôi mắt của cậu tràn đầy dịu dàng và yêu thương.
(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Cố Uyên Đình cũng nhìn thấy, hắn nhìn con trai đáng yêu, lại nhìn Nhiên Nhiên, hai thiên sứ nhỏ làm trái tim hắn tan chảy không còn hình thù gì.
Hắn khẽ sờ đầu cậu: "Đáng yêu lắm, giống em."
Tô Ý Nhiên bị lời anh Đình nói làm cho mặt nóng lên, lòng cũng mềm nhũn.
Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã không thể nghĩ được nhiều nữa bởi vì em bé đột nhiên khóc lên, hai chân cũng giãy giãy, tiếng khóc vang rung trời.
Cô Tiền vội tới, nói: "Tè rồi."
Cô Tiền thành thạo thay bỉm cho em bé, quả nhiên bé không khóc nữa.
Cô Tiền vừa thay, vừa dạy Cố Uyên Đình và Tô Ý Nhiên.
Thay xong, cô Tiền đi pha sữa mang đến cho nhóc con uống sữa, còn dạy hai người cách vỗ ợ hơi.
Cố Uyên Đình ở cạnh nghiêm túc nhìn, nghe, yên lặng học tập, ghi tạc vào lòng.
Lúc hết bận, em bé uống hết sữa, khả ái chép chép miệng, chỉ chốc lát sau lại ngủ, trong phòng khôi phục yên tĩnh.
Cô Tiền thấy hai người muốn nghỉ ngơi nên ôm nhóc con đã ngủ thả xuống giường trẻ con, lại kéo rèm lên, mình thì nghỉ ngơi bên cạnh.
Rèm được kéo lên, khá kín, cho hai người họ một chút không gian.
Tô Ý Nhiên nằm trên giường nhìn anh Đình, lòng khẽ động.
Trong lòng cậu đột nhiên dâng lên một thứ cảm xúc nặng trịch khó giải thích được, cậu không nhịn được nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh Đình ơi..."
"Anh đây." Cố Uyên Đình nắm tay Nhiên Nhiên hôn một cái, lòng cũng ê ẩm.
Hắn cúi người hôn Nhiên Nhiên một cái, đầy cưng chiều yêu thương, "Nhiên Nhiên, anh đây."
Tô Ý Nhiên được nụ hôn của anh Đình bao bọc, phút chốc cảm xúc khó giải thích được trong lòng biến mất, đổi thành cảm động.
Cậu không kìm được đáp lại nụ hôn của hắn, cảm thấy rất hạnh phúc.
Hai người ôm hôn một lúc, Cố Uyên Đình lại cẩn thận hôn khuôn mặt, chóp mũi, vầng trán, đôi mắt, đôi môi của Nhiên Nhiên, cuối cùng hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu: "Không còn sớm nữa, em phải nghỉ ngơi, ngủ đi."
Tô Ý Nhiên dùng khuôn mặt cọ cọ lòng bàn tay anh Đình, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, anh cũng ngủ đi."
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên nhắm hai mắt lại mới tắt đèn, cũng nằm xuống giường bên cạnh.
Mấy ngày nay bởi vì sợ lúc ngủ chạm phải vết thương của cậu nên hắn không thể ngủ cùng giường với Nhiên Nhiên như trước.
Hắn nghiêng người, ở trong bóng tối nhìn Nhiên Nhiên đã ngủ, lòng mềm nhũn lại nhất thời chua xót, khó ngủ say giấc.
Ban đêm, Tô Ý Nhiên bị con đánh thức.
Cách mỗi hai tiếng là trẻ con lại khóc tỉnh một lần, phải cho uống sữa, cũng may có cô Tiền chăm sóc, nhóc con khóc một lát được uống sữa nên không khóc nữa.
Cố Uyên Đình cũng ở cạnh chăm sóc con.
Tô Ý Nhiên vừa tỉnh là hắn đã phát hiện, vội qua vỗ về động viên cậu, nhẹ giọng dỗ cậu ngủ.
Tô Ý Nhiên không nghe được tiếng khóc nữa mới yên lòng, lại mơ màng ngủ.
Một đêm trôi qua, Tô Ý Nhiên cũng chỉ bị đánh thức hai lần, sáng sớm ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, cậu cảm thấy mình tràn đầy sức sống, chỉ là...
Cậu ngại ngùng gọi Cố Uyên Đình: "Anh Đình ơi..."
Cố Uyên Đình thức trắng đêm không ngủ, đã ngồi cạnh Nhiên Nhiên từ lâu, thấy cậu tỉnh lại gọi hắn thì vội hỏi: "Làm sao thế? Em đói à?"
Mặt Tô Ý Nhiên nóng lên: "Không phải...!Em muốn đi vệ sinh."
Cố Uyên Đình hiểu được, khom lưng lấy cái bô ở gầm giường ra giúp Nhiên Nhiên tè, thấy cậu mãi mà không tè được còn huýt sáo.
Tô Ý Nhiên: "..."
Vất vả lắm mới tè xong, mặt Tô Ý Nhiên đã đỏ ngầu, biến thành một quả cà chua.
Tuy rằng trước đó anh Đình cũng thường đỡ cậu tè ở nhà, nhưng đây là đang trong phòng bệnh, không giống ở nhà, cậu vừa thẹn thùng vừa lúng túng.
(Truyện