Vì tâm trạng vui sướng nên sáng nay Tần Qua chạy nhiều hơn hai vòng, khi anh mang theo đồ ăn sáng về nhà, Ngô Đồng vừa mới rửa mặt xong.
Ngô Đồng cầm túi đồ ăn từ tay anh, nói “Sao ra nhiều mồ hôi vậy, anh mau đi tắm đi.”
Tần Qua cười hì hì, nhân lúc Ngô Đồng xoay người hôn trộm lên mặt cô một cái, Ngô Đồng giật nảy mình, sau đó nũng nịu nguýt anh một cái.
“Vợ à, em thật đẹp.” Tần Qua không kiềm được nói ra.
“anh mau đi tắm đi, tắm xong rồi lại ngắm.” Ngô Đồng cố nén cười nói.
“Tuân lệnh.” Tần Qua dí dỏm đáp lời, nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Ngô Đồng dọn bữa sáng xong, đi qua phòng vệ sinh xem Phi Phi đã đánh răng xong chưa. Phi Phi thấy mẹ đến, ngoan ngoãn nhe răng cho Ngô Đồng kiểm tra, Ngô Đồng cười vui vẻ rồi dẫn nhóc đi thay quần áo.
Chờ hai mẹ con thay đồ xong, Tần Qua cũng từ phòng tắm bước ra, cả nhà ba người lại tập trung đầy đủ bên bàn ăn.
Ngô Đồng lấy cho Phi Phi và mình mỗi người một cái bánh bao, số còn lại đều đưa đến trước mặt Tần Qua. Vì sức ăn của Tần Qua rất khỏe nên Ngô Đồng và Phi Phi chỉ ăn mỗi người một cái còn lại đều nhường cho anh.
Ngô Đồng rút một tờ giấy lau khóe miệng dính sữa đậu nành của Phi Phi, khi rút tay về thì thấy mặt của người nào đó đã bu đến.
“Hôm nay khóe miệng của anh không bị dính cái gì.” Ngô Đồng đối với việc người đàn ông này mỗi sáng đều xử sự như trẻ con, đã rất quen thuộc.
Tần Đại thiếu nghe xong, lông mày cũng không nhăn lấy một cái, cầm ly sữa đậu nành lên, ngay trước mặt Ngô Đồng uống một ngụm sau đó lộ ra khóe miệng dính đầy vết sữa.
Ngô Đồng trợn trắng mắt nhưng cuối cùng cũng giúp người đàn ông lau sạch khóe miệng.
Người đàn ông hài lòng, ngồi thẳng dậy tiếp tục ăn bánh bao, Phi Phi trừng mắt nhìn ly sữa đậu nành đã không còn một giọt, có chút sầu lo.
“Phi Phi, con chưa no hả?” Thấy hành động của Phi Phi, Ngô Đồng hỏi.
Phi Phi lắc đầu, sau đó thấy khóe miệng của mẹ có dính mẩu hành lá của nhân bánh bao, mắt sáng lên, học Ngô Đồng cũng rút một tờ giấy, sau đó cố sức đưa tay hướng lên mặt Ngô Đồng.
Ngô Đồng sửng sốt một chút rồi hỏi “trên mặt mẹ có dính gì hả?”
Phi Phi gật gật đầu.
“Con lau giúp mẹ hả?” Hiểu được ý của Phi Phi, Ngô Đồng vui vẻ ghé lại gần, được nửa chừng thì bị người đàn ông ngang ngược kéo về.
Người đàn ông tiến tới, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái rồi hài lòng ngồi trở lại trên ghế.
Phi Phi thấy khóe miệng của mẹ không còn mẩu hành lá, thất vọng ngồi xuống, Ngô Đồng trợn mắt nhìn Tần Qua, sau đó chủ động tiến đến trước mặt Phi Phi chỉ khóe miệng mình “Vậy Phi Phi giúp mẹ lau nước miếng của ba dính ở đây đi.”
Khuôn mặt nhỏ của Phi Phi lại sáng rỡ, tay nhỏ cầm khăn giấy cẩn thận lau mấy lần, dù sao cũng khôngthấy nước bọt của ba dính ở chỗ nào.
“Em ghét bỏ anh.” Người đàn ông oan ức nhìn Ngô Đồng.
“không phải mình còn muốn đi mua kẹo cưới sao? Mau ăn cho xong rồi đi.” Bữa ăn sáng còn chưa xong mà Ngô Đồng cảm thấy thật mệt mà.
Thấy vợ nói thế, Tần Đại thiếu nhanh chóng giải quyết bữa ăn sáng của mình, sau đó chủ động giúp vợ dọn dẹp bàn ăn, một nhà ba người vui vẻ ngồi trên xe Jeep.
“Trước tiên chúng ta đi siêu thị mua một ít bánh kẹo rồi tìm chỗ nào đó gói lại cho đẹp đẹp.” Ngô Đồng nói kế hoạch của mình.
“không cần đâu, anh đã biết chỗ rồi.” Tần Đại thiếu đắc ý nói.
“anh chọn được chỗ mua rồi?” Ngô Đồng bất ngờ.
“Hôm qua khi em nói muốn mua kẹo mừng, anh đã lên diễn đàn trưng cầu bạn trên mạng.” Tần Đại thiếu đã tốn một buổi trưa để hỏi “Cuối cùng mọi người đều đề cử chỗ này.”
“thật vậy hả?” Ngô Đồng hỏi “Nhưng mà chúng ta đến mua đột ngột như vậy không biết họ có hàng hay không?”
“không sao.” Tần Đại thiếu nói “Dân mạng nói tiệm này không bao giờ thiếu hàng.”
Vừa đông khách lại vừa không thiếu hàng, vậy là đại lý bán sỉ rồi. Đến khi Ngô Đồng đứng trước cửa tiệm mới biết được mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Tiệm socola thủ công Believe, trời đất, công ty bán socola thủ công nổi tiếng trên thế giới, bèo bèo mộthộp giá cũng phải trên ngàn tệ. anh muốn chạy đến đây mua socola này làm kẹo cưới?
“Vào đi em.” Tần Qua ôm Phi Phi thấy vợ vẫn đứng bất động ngoài cửa, quay đầu gọi.
“Nhưng mà đây đâu phải là nơi bán kẹo cưới.” Ngô Đồng nhỏ giọng nói.
“Em không biết hả.” Tần Qua chỉ biển hiệu “Socola không làm kẹo cưới được sao?”
Ngô Đồng bó tay, sau đó nói tiếp “Nhưng mà kẹo cưới không cần mua loại mắc như vậy.”
“không sao đâu. anh mua được.” Nghĩ đến ngày hôm qua trên diễn đàn, một đống bạn nữ trên mạng khóc lóc thảm thiết nói nếu ngày cưới của mình mà có socola Believe này làm kẹo cưới thì cảm thấy cả đời này thỏa mãn lắm rồi, Tần Đại thiếu quyết tâm mua bằng được socola Believe về làm kẹo cưới.
“anh, em nghĩ hay là mình đi mua kẹo cưới người ta gói sẵn đi, chứ mua cái này về mình tự gói phiền phức lắm.” Ngô Đồng tìm cớ nói.
“không đâu, ở đây socola đã gói sẵn rất đẹp rồi, dân mạng nói, hoàn toàn có thể mang đi tặng luôn.” Tần Đại thiếu thật muốn cám ơn các bạn trên mạng, đã giúp mình suy tính toàn diện của vấn đề.
“anh à … chúng ta còn hẹn đi xem phim nữa mà.” Ngô Đồng nhớ ra “Nếu để socola trên xe sẽ bị chảy ra đó.”
“không việc gì, chúng ta chọn mua rồi gửi ở tiệm, thứ hai em đi làm, tiệm sẽ giao đến công ty cho em.” Tần Đại thiếu dắt tay vợ bước vào tiệm socola.
Chút chống cự cuối cùng của Ngô Đồng đã bị đủ loại socola tinh xảo trong tiệm phá vỡ, phần lớn phụ nữ đều thích ăn socola, dù không thích ăn cũng thích cảm giác lãng mạn mà socola đem lại. Tần Đại thiếu thấy ánh mắt của vợ có chuyển biến, vô cùng đắc ý.
“Xin chào anh chị, xin hỏi anh chị muốn mua gì ạ?” một nữ nhân viên tiến đến chào hỏi.
“Chúng tôi muốn mua một số kẹo socola làm kẹo cưới.” Tần Qua nói hiên ngang.
“Xin mời theo tôi.” Là cửa hàng bán socola nổi tiếng thế giới, cũng sẽ có những đại gia đến mua socola làm kẹo cưới nhưng số lượng một phần socola làm kẹo cưới cũng không đồng nhất.
“Ở đây chúng tôi tính giá socola theo từng viên, anh chị có thể tự do lựa chọn phối hợp rồi chúng tôi sẽgói lại cho anh chị ạ.” Nhân viên bán hàng giới thiệu.
Ngô Đồng liếc nhìn, một viên socola rẻ nhất ở đây cũng có giá 60 tệ.
“anh định một phần quà gói bao nhiêu viên ạ?”
“Bình thường kẹo cưới thì bao nhiêu viên một phần?” Tần Qua hỏi.
“Có ba viên, sáu viên, lớn nhất là mười viên ạ.”
“Vậy thì mười …”
“Ba viên thì được rồi, cám ơn.” Ngô Đồng vội vàng ngắt lời.
“Vậy ít quá.” Tần Đại thiếu bất mãn, có ba viên chưa kịp ăn đã hết rồi.
“một viên socola ở đây rất to, ba viên gói lại một phần là đẹp nhất, nếu mười viên thì phải đựng thành một hộp.” Ngô Đồng giải thích.
“một hộp thì một hộp.” Tần Đại thiếu là người có tiền, khó có dịp được tiêu xài.
“anh câm miệng!” nói không nổi nữa, Ngô Đồng chỉ có thể quát anh,
cô nhân viên cười thân thiện, sau đó giới thiệu các loại giấy gói cho hai người lựa chọn. Khi chọn giấy gói, Tần Đại thiếu không được quyết định số lượng socola, không được hài lòng lắm. Ngô Đồng thấy thế, thở dài, lừa gạt nói “Em chọn ba viên một gói, trừ việc đẹp mắt còn có một ý nghĩa khác.”
Tần Đại thiếu không tin nhìn vợ.
“Nhà chúng ta có mấy người?”
“Ba người.” Tần Đại thiếu trả lời, sau đó mở to mắt, lập tức sáng bừng lên.
“Hiểu chưa?” Ngô Đồng nói “Chút nữa em, anh, Phi Phi mỗi người cũng lấy một phần làm kẹo cưới cho chúng ta.”
“Ừ, được.” Trong nháy mắt, máu trong người Tần Đại thiếu được phục hồi, cái ý nghĩa này so với tiền còn giá trị hơn rất nhiều lần.
thật là dễ dụ. Nhân viên bán hàng không nhịn được cong khóe môi, trong lòng cũng hâm mộ gia đình ba người này.
Cuối cùng ba người mỗi người chọn một vị socola, đặt 60 phần, công ty Ngô Đồng có khoảng 50 người, đặt dư ra một chút để dự phòng.
Sau khi chọn socola
xong, ba người tìm một nhà hàng đơn giản ăn cơm trưa rồi đi xem phim.
Tình tiết trong phim có cái gì, Ngô Đồng không rõ ràng lắm, nhưng nam chính hôn nữ chính bao nhiêu lần thì Ngô Đồng lại rõ ràng, vì Tần Đại thiếu của chúng ta chỉ cần trông thấy trên phim nam chính hôn nữ chính liền sẽ tự động diễn lại một lần với Ngô Đồng. Cũng may hai người mua vé cho gia đình, bên cạnh là Phi Phi đã lăn ra ngủ không có người nào khác, không thì Ngô Đồng xấu hổ chết mất.
Ngô Đồng cảm thấy gần đây người đàn ông này càng lúc càng dính người, không biết đã xảy ra việc gì nhưng thấy anh vui vẻ, Ngô Đồng cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Cả hôm nay, Tần Đại thiếu trôi qua vô cùng hưng phấn, kẹo cưới đã mua mà ba viên socola này còn mang ý nghĩa đặc thù, cũng đã thử cảm giác hôn vợ khi xem phim, thật là vui vẻ chết mất thôi.
Tần Đại thiếu nóng lòng được chia sẻ niềm vui này với bạn bè trên mạng, thế là lấy điện thoại di động đăng nhập diễn đàn, đem hình gói socola đã đặt lúc sáng đăng lên.
Trong nháy mắt, đã có hơn mười bình luận xuất hiện.
Lầu 6: má, chủ topic đi mua thật hả.
Lầu 16: thật đông tiền mà.
Lầu 28: chỉ có tôi tò mò là chủ topic mua bao nhiêu phần hả.
Tần Đại thiếu đang cao hứng nên trả lời ngay: Tôi đặt mua 60 gói, mỗi gói ba viên. Lúc đầu tôi định đặt 10 viên một phần nhưng vợ tôi nói mua ba viên đại diện cho ba người nhà chúng tôi, thế là mua ba viên.
Lầu 36: Mười viên, một viên tính theo giá thấp nhất là 60 tệ, vậy một phần kẹo mừng cũng phải 600!
Lầu 49: Chủ topic, anh bị vợ lừa rồi. Khẳng định vợ anh sợ anh tiêu hoang, kẹo mừng mười viên ngụ ý là “thập toàn thập mỹ” đó.
Lầu 60: cùng ý nghĩ
….
Chủ topic: Tôi thích ý nghĩa một nhà ba người.
.…
….
Lầu 100: Mẹ nó, chọn số lượng kẹo thôi mà cũng khoe ân ái nữa hả.
Lầu 120: Người ta vốn rất ân ái mà.
Lầu 129: thật muốn được ăn kẹo cưới.
Lầu 138: Tôi cũng thế.
Lầu 150: Tôi chưa được nếm socola tiệm đó lần nào đâu.
Lầu 160: Chủ topic à, ý của chúng tôi là, anh cũng phát kẹo cưới cho chúng tôi đi.
Tần Qua nhìn một dãy bình luận đòi kẹo cưới, suy nghĩ nói “Vợ phát 60 phần kẹo cưới mà mình chẳng có phần nào. Hay là mình cũng phát 60 phần.”
Thế là Tần Đại thiếu trả lời.
Chủ topic: Nếu muốn kẹo cưới thì cho tôi địa chỉ chính xác, tôi sẽ phát 60 phần.
Lầu 180: A, chết tiệt. Địa chỉ, địa chỉ của tôi đây. Nhất định phải gửi cho tôi nhé, chủ topic.
Lầu 190: Chủ topic, hôm qua tôi là người đầu tiên đề cử tiệm socola đó, nhớ dành một phần cho tôi.
….
Sau đó, chuông nhắc tin nhắn của điện thoại Tần Qua liên tục vang lên, Tần Đại thiếu cười tủm tỉm, quả nhiên phát kẹo cưới là để cho mình và người khác cùng chung vui.
“Cái gì kêu vậy?” Sau khi tắm xong, Ngô Đồng đi ra thấy tiếng đinh đinh vang lên không ngừng thì hỏi.
“Chuông nhắc tin nhắn.” Tần Qua nhìn làn da trắng ngần của vợ mình, trong mắt lại phát ra ánh sáng xanh lè.
Ngô Đồng bị dọa, lùi lại phòng tắm “À, em quên chưa sấy tóc.”
Tần Đại thiếu thu lại tầm mắt, do dự một dây rồi lại post một bài.
Chủ topic: Vì sao gần đây tôi ngắm vợ, càng nhìn càng thấy cô ấy đẹp mắt.
Lầu 260: Tân hôn mà, mới cưới chuyện này là bình thường.
Lầu 280: Đúng thế, lúc tôi mới kết hôn, cũng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với vợ tôi, càng ngắm càng thích.
Lầu 290: Đó là tác dụng của hormone.
Lầu 298: Cái rắm, đó rõ ràng là tình yêu.
Lầu 300: Chủ topic, phải luôn luôn yêu vợ anh nha. anh làm tôi lại tin tưởng vào tình yêu.
….
Tình yêu? Chẳng lẽ cảm giác này là tình yêu?
Ngô Đồng sấy tóc xong đi ra, thấy người đàn ông lại ngồi ngẩn người, hỏi ”Sao anh lại ngồi ngẩn người vậy?”
“Vợ ơi?”
“Vâng?” Ngô Đồng vén chăn ngồi lên giường.
“anh hình như … yêu em rồi.” Người đàn ông nháy mắt mấy cái, rồi vui vẻ lặp lại “anh yêu em, vợ à.”
Cái tay Ngô Đồng đang cầm chăn đột nhiên cứng đờ, sau đó khóe môi uốn cong lên, bật cười.