“Tớ đã gặp anh ấy một lần.” Ngô Đồng do dự một lúc rồi vẫn nói cho Lý Mẫn biết.
“Cái gì???” Lý Mẫn che miệng, kinh ngạc kêu lên, sau đó nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến mình mới lôi kéo Ngô Đồng, nói nhỏ “Các cậu đã hẹn gặp mặt thật rồi hả.”
“Vô tình gặp được thôi.”
“Đế Đô lớn như thế, cậu ta mới về nước được hơn một tháng mà vô tình gặp được cậu rồi?” Hiển nhiên là Lý Mẫn không tin.
“Cậu tin hay không thì tùy cậu.”
“Vậy các cậu nói chuyện gì với nhau?” Lý Mẫn nhiều chuyện.
“thì nói chuyện phiếm thôi.” Ngô Đồng thấy vẻ mặt nhiều chuyện của bạn, biết cô tò mò cái gì, lấy ngón tay ấn một cái lên đầu Lý Mẫn, bất đắc dĩ nói “Biết ngay là cậu muốn hỏi cái gì, anh ấy biết tớ đã kết hôn rồi.”
“anh ta đã biết, thế anh ta nói sao?”
“Còn có thể nói sao, bọn tớ đã sớm kết thúc rồi.” Ngô Đồng nói “Người ta là Tổng giám đốc, bận rộn lắm, đâu có thời gian để ý mấy chuyện cỏn con này.”
“anh ta … anh ta đến đây kìa.” Lý Mẫn nhìn sau lưng Ngô Đồng, bỗng dưng kích động nói.
“Ai??” Ngô Đồng nghi ngờ quay người, bắt gặp Thẩm Tây Minh trong bộ âu phục thanh lịch, dáng người cao lớn, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh mắt ái mộ của vô số người xung quanh vẫn nhìn thẳng vào mình, dường như cô đang quay trở lại buổi dạ vũ tốt nghiệp năm ấy, thấy lại hình ảnh người thanh niên đixuyên qua đám đông bước đến bên cạnh mình.
“Ngô Đồng.” Thẩm Tây Minh chào Ngô Đồng, rồi nhìn sang Lý Mẫn ở bên cạnh “Mẫn Mẫn cũng ở đây à.”
“Tổng giám đốc Thẩm, ngài vẫn nhớ nhân vật nhỏ bé như tôi đây sao, thật là vinh hạnh quá.” Vì đã biết chuyện giữa Ngô Đồng và Thẩm Tây Minh ba năm trước nên thái độ của Lý Mẫn không được thân thiện lắm.
“Hình như em có ý kiến gì với anh hả?” Thẩm Tây Minh hỏi.
“Đúng vậy đấy.” Lý Mẫn thản nhiên thừa nhận.
“…” Thẩm Tây Minh khó hiểu, không biết vì sao Lý Mẫn lại có ý kiến với mình.
“Mẫn Mẫn.” Ngô Đồng biết bạn đang vì mình mà khó chịu, nhưng mọi việc đã qua lâu rồi, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, nhắc lại chuyện cũ cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Huống hồ … nếu để bạn trai cũ biết mình đã từng vì anh ta mà đau lòng như vậy cũng không phải là điều đáng tự hào.
Nhưng câu nhắc nhở của cô, Thẩm Tây Minh nghe lại mang ý nghĩa khác, Ngô Đồng đang giải vây giúp mình sao?
Từ khi ánh mắt của Thẩm Tây Minh dính lên người vợ mình, Tần Đại thiếu đã không thoải mái rồi, đến khi thấy thằng nhãi đó đi đến trước mặt vợ mình, bày ra dáng vẻ rất quen thuộc, anh đã không thể ngồi yên được nữa.
anh bế lấy Phi Phi đang còn ăn bánh ga tô, đi về phía Ngô Đồng, khi đi ngang qua em trai nhà mình, cũng không quan tâm Tần Hoài có đang tiếp khách hay không, dứt khoát ném Phi Phi cho Tần Hoài.
“Hả???” đang cùng thành viên Ban giám đốc tập đoàn Thành Thái nói chuyện, Tần Hoài bị một đụng mà giật mình, phản xạ ôm Phi Phi vào lòng, đến khi lấy lại tinh thần đã thấy anh trai đi xa được mấy mét. Tần Hoài đành nhìn thành viên Ban giám đốc tập đoàn Thành Thái cười cười xin lỗi, sau đó cúi đầu nhìn cháu trai trên miệng đầy vết bánh kem, im lặng đi đến bàn ăn lấy một tời khăn giấy, cẩn thận lau sạch cho Phi Phi.
Lúc này, hội trường bắt đầu mở nhạc khiêu vũ, Thẩm Tây Minh cười nhìn Ngô Đồng, lịch sự vươn tay.
Ngô Đồng khó xử nhìn Thẩm Tây Minh, trong lòng nghĩ, nếu để Tần Qua nhìn thấy, thể nào cũng đến đây đòi người.
“Có thể mời em một điệu không?” Thẩm Tây Minh lịch sự mời.
“không được.” Khi Ngô Đồng đang định mở miệng từ chối, Tần Đại thiếu cuối cùng cũng từ xa đi tới, không chút khách khí gạt cánh tay của đối phương đang đưa về phía vợ mình, rồi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thẩm Tây Minh.
“Tần Qua.” không biết vì sao mà Ngô Đồng cảm thấy có chút chột dạ.
Tần Đại thiếu vô cùng khó chịu liếc nhìn vợ, sau đó đem người dấu ra sau lưng, không cho người đàn ông kia nhìn thấy vợ mình.
Bàn tay của Thẩm Tây Minh hơi đau, người đàn ông này sao lại sử dụng sức lớn như vậy? Lại thấy anhta giống như hổ mẹ bảo vệ con, đem Ngô Đồng ra sau lưng, thì nhíu mày hỏi “Tần Đại thiếu?”
“Đúng vậy, là tôi.” Tần Qua không ngạc nhiên chút nào khi thấy đối phương biết mình.
“Tôi chỉ muốn mời Ngô Đồng nhảy một bản thôi.” Thẩm Tây Minh nói.
“Vợ tôi không khiêu vũ với người đàn ông khác.” Bây giờ, Tần Đại thiếu rất không vui, mình còn chưa được khiêu vũ với vợ lần nào đâu, người đàn ông này là cái cộng lông nào vậy.
“Việc này nên do Ngô Đồng quyết định chứ.” Thẩm Tây Minh cười nhạt “Dù anh là chồng cô ấy cũng không thể quyết định thay cô ấy được.”
hiện tại rất muốn đánh người, làm sao đây? Nhưng mà trong hội trường có rất nhiều người, thế là Tần Đại thiếu cười gằn “Chúng ta ra ngoài tâm sự đi?”
“Tần Qua …” Ngô Đồng nghe là biết Tần Qua muốn làm gì, cô níu góc áo của anh nói nhỏ.
Tần Đại thiếu cảm giác được vợ mình muốn can ngăn, bực bội nhíu mày, nhìn tên tiểu bạch kiểm trước mặt “anh là ai?”
“Thẩm Tây Minh.” Thẩm Tây Minh không hề yếu thế.
“Thẩm Tây Minh?” Tần Qua nhớ cái tên này khi nhìn thấy tin nhắn của vợ, thế là quay đầu hỏi “Bạn đại học của em hả?”
“Vâng” Ngô Đồng gật đầu.
“Bạn đại học cũng không được.” Tần Đại thiếu nhân cơ hội tranh thủ “Vợ à, em không được khiêu vũ cùng anh ta.”
“Vâng.” Vốn là Ngô Đồng cũng không muốn nhảy.
“Cũng không được khiêu vũ với người khác, chỉ được nhảy với anh thôi.” Tần Đại thiếu được voi đòi tiên.
“Vâng.” Ngô Đồng cũng không thích tham gia những bữa tiệc như vậy.
“Ha ha …” Trong nháy mắt được an ủi, Tần Đại thiếu đã vui vẻ trở lại.
Thẩm Tây Minh nhìn hai người trò chuyện với nhau, chân mày nhíu chặt, cứ có cảm giác Ngô Đồng không giống bình thường. một cô gái có chính kiến, có cá tính trước kia sao lại trở thành như thế này.
“Ngô Đồng là đồ chơi của anh sao?” Thẩm Tây Minh không nhịn được nói.
“anh nói cái gì?” Ban đầu không thèm để ý đến Thẩm Tây Minh, Tần Đại thiếu trong nháy mắt bị chọc giận.
“anh giống như một đứa trẻ năm tuổi, không cho người khác dành đồ chơi của mình.” Thẩm Tây Minh cười nhạt “thật ấu trĩ.”
“Thẩm Tây Minh!” Cảm giác được cơn tức giận của Tần Qua, Ngô Đồng từ phía sai lưng anh bước ra “Chuyện riêng của vợ chồng chúng tôi, người ngoài cuộc không nên xen vào.”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Tần Qua khôi phục bình thường, Tần Qua đắc ý liếc nhìn đối phương, ra trận toàn thắng.
Thẩm Tây Minh nhìn Ngô Đồng như gà mái bảo vệ gà con, khó chịu nói “Đây là những gì em muốn sao? Bị anh ta trói buộc như vậy? Đây là cuộc sống mà em nói với anh em mong muốn sao?”
“Chúng ta đi thôi anh.” Ngô Đồng thấy Thẩm Tây Minh bắt đầu nói toạc ra, chỉ có thể kéo người đàn ông của mình đi.
“Em để anh ta nói hết xem.” Tần Đại thiếu nhìn chằm chằm Thẩm Tây Minh, xem anh ta muốn nói điều gì.
Thẩm Tây Minh nhìn Ngô Đồng “Những lời anh nói với em tại quán cà phê vẫn còn giá trị. anh muốn em suy nghĩ thật kĩ càng, cuộc sống như thế này có phải là cuộc sống mà em mong muốn không?”
nói xong, Thẩm Tây Minh cười lạnh lùng, nhìn lướt qua Tần Qua, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, rồi quay người bỏ đi.
“Quán cà phê?” Tần Đại thiếu muốn biết tên nhãi đó đã nói gì với vợ mình, rồi mới quyết định là chặt một tay hay chặt cả hai tay của anh ta thì tốt hơn.
“Mình … à, Lưu Viễn đang tìm mình, mình đi trước đây.” Từ khi Tần Đại thiếu đến rồi cùng Ngô Đồng, Thẩm Tây Minh đôi co, ở một bên vừa lo lắng vừa hóng hớt – Lý Mẫn cuối cùng cũng có cơ hội chuồn đi. Hỏi cô vì sao vừa nãy không chuồn đi trước, cơ hội tốt để xem phim tình cảm ‘cẩu huyết’ như vậy, sao có thể bỏ qua.
“anh nói cái gì, à, … anh một mình lại đây, vậy Phi Phi đâu? Chúng ta tìm Phi Phi đi.” Ngô Đồng định nóisang chuyện khác.
“anh ta là ai?” Trực giác của dã thú nói cho Tần Đại thiếu người đàn ông này tuyệt đối không thể là bạn đại học bình thường được.
“thì em nói rồi, bạn học cùng trường đại học, à, còn là đàn anh của em.” Ngô Đồng chột dạ giải thích.
“anh ta là ai?” Giọng nói của Tần Đại thiếu càng thêm khẳng định, nếu chỉ là bạn đại học thì em phải chột dạ cái rắm gì.
“Về nhà em nói cho anh.”
“Em không nói, anh không đi đâu hết.” Về nhà, thì làm sao tìm được thằng nhãi này nữa.
“Vậy không cho phép anh tức giận nha.” Ngô Đồng biết tính bướng bỉnh của Tần Qua, nếu không nói, người đàn ông này chắc chắn sẽ không về nhà thật, thế là suy nghĩ mộ lúc, quyết định nói thật.
“Em nói đi.” Xem ra thực sự là có vấn đề.
“anh ấy … anh ấy là …” Ngô Đồng cẩn thận nói “Bạn trai cũ của em.”
“….”
Tần Đại thiếu đẩy Ngô Đồng ra, quay người đi về phía Thẩm Tây Minh, hùng hổ đi tới, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng toát ra sát khí. Ngô Đồng hoảng sợ vội đuổi theo, từ phía sau nắm lấy tay anh, Tần Qua lắc tay nhưng không bỏ tay cô ra được, thế là kéo theo Ngô Đồng tiếp tục đi về phía trước. Ngô Đồng thấy kéo tay không cản được anh, thế là nhào lên ôm lấy eo anh.
“Tần Qua, Tần Qua, anh đứng lại. đang là tiệc mừng của ba mà, anh không được làm hỏng.” Ngô Đồng vừa cố sức ôm lấy người đàn ông vừa nói.
Lúc này, đại não của Tần
Đại thiếu không thể suy nghĩ được gì khác, dù sao trong vòng bán kính mười cây số quanh vợ không thể xuất hiện người khác phái có ý đồ với vợ mình, bạn trai cũ cũng vậy, phải diệt tận gốc.
Hành động của bọn họ không nhỏ, rất nhanh thu hút sự chú ý của những người xung quanh, tất cả mọi người đếu thấy Tần Đại thiếu khí thế hung hăng đi về phía Tổng giám đốc Thẩm Tây Minh.
Thẩm Tây Minh đang cầm ly rượu vang nói chuyện cùng người khác, thấy Tần Qua đến gần, sắc mặt cũng không tốt lắm, hỏi “Thế nào, Tần Đại thiếu có việc tìm tôi sao?”
Nắm đấm của Tần Đại thiếu đã vang lên răng rắc, thằng nhãi này đã không biết điều còn cười đểu với mình, vậy thì nhịn làm gì, một đấm muốn vung tới.
Lúc này Ngô Đồng thấy Tần Qua sắp sử dụng bạo lực, thế là buông eo anh ra, xoay người đứng giữa hai người, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người đàn ông, nhón chân kéo đầu Tần Qua xuống, hôn anh mộtcái thật sâu.
Nắm đấm của Tần Đại thiếu tức thì thả lỏng, bàn tay chuyển qua ôm eo Ngô Đồng, nồng nhiệt hôn trả lại.
Thẩm Tây Minh sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Ngô Đồng, đặt ly rượu xuống bàn rồi quay người bước đi.
Chung quanh mọi người đều cười ồ lên hâm mộ, có người thân quen với ba mẹ Tần còn buông lời trêu ghẹo “Tình cảm của Tần Qua và vợ thật thắm thiết.”
Ba Tần mẹ Tần thì khách sáo cười ha ha không ngừng.
Chỉ có Tần Hoài đang bế Phi Phi đi tìm anh cả nãy giờ mới tận mắt chứng kiến tất cả mọi việc, khôngbiết người tên Thẩm Tây Minh và chị dâu nhà mình có mối quan hệ như thế nào?
“Chúng ta về nhà đi anh.” Ngô Đồng buông Tần Qua ra, nhớ đến hành động to gan của mình thì xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Tần Qua ôm vợ, ánh mắt phức tạp, mặc dù anh rất thích vợ chủ động thể hiện tình cảm với mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy làm như thế vì một người đàn ông khác thì trong lòng Tần Đại thiếu không thoải mái nổi. Càng đáng giận hơn là quả nhiên người đàn ông đó đã chạy mất hút rồi.
Tần Qua nắm tay vợ rời khỏi buổi tiệc, ra bãi đỗ xe rồi lái xe về nhà.
“Phi Phi.” Khi xe bắt đầu khởi động, Ngô Đồng chợt nhận ra Phi Phi vẫn còn ở khách sạn.
“Hôm nay để con ở lại với ông bà.” Tần Đại thiếu lái xe rời khỏi bãi đỗ xe.
“Tần Qua, anh nghe em nói …” Ngô Đồng thấy tâm trạng của người đàn ông vẫn không tốt, định giải thích.
“Bây giờ em đừng nói gì với anh, anh sợ mình phá banh cái xe này.” Tần Đại thiếu mặt lạnh tanh.
Ngô Đồng im lặng, trong đầu không ngừng sắp xếp từ ngữ để giải thích với Tần Qua, làm sao để nói rõràng mọi chuyện, nói làm sao để Tần Qua không cáu kỉnh.
Đường về nhà ba mươi phút lái xe, Tần Qua chỉ mất hai mươi phút là đến, cũng không như mọi ngày ga lăng mở cửa xe cho Ngô Đồng, anh dừng xe lại rồi xuống xe, vào nhà, không thèm quan tâm đến Ngô Đồng.
Ngô Đồng hơi lo lắng đuổi theo anh vào nhà thấy anh đang cởi áo khoác nghênh ngang đứng giữa nhà, không hiểu sao Ngô Đồng lại có chút chột da, gọi nhỏ “Tần Qua.”
“anh đừng nóng giận.” Ngô Đồng dỗ dành “Hôm nay là lỗi của em.”
Vốn là Tần Đại thiếu đang cố gắng kiềm chế tính tình lại nghe Ngô Đồng chủ động nhận lỗi, đây là có ý gì, là cô hôm nay cố ý che chở cho tên bạn trai cũ chết tiệt đó hay là cô có ý muốn nói cô vẫn còn tình cảm với tên đó.
Trong nháy mắt, chút lý trí còn sót lại cũng biến mất hoàn toàn, anh quay người lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngô Đồng, ôm cô ném lên ghế sô pha trong phòng khách.
“Tần Qua …”
Roẹt roẹt.
Tiếng xé vải vang lên, bộ váy tao nhã của Ngô Đồng trong phút chốc bị hủy hoại, lộ ra bộ nội y nhạt màu bên trong.
Ngô Đồng giật nảy mình, động tác từ chối còn chưa thực hiện thì bắt gặp đôi mắt đỏ vằn máu của Tần Qua, đây là … lại phát bệnh?
Ngô Đồng cảm giác được người đàn ông ôm chặt lấy cô, cắn lung tung trên người mình, nhưng chỉ có như vậy mà không có động tác tiếp theo. cô hiểu người đàn ông này tuy trong lòng khó chịu nhưng lại không nỡ làm tổn thương đến mình.
Đột nhiên Ngô Đồng vươn tay, chủ động cởi dây thắt lưng của anh làm động tác của anh dừng lại, chút lý trí có dấu hiệu quay trở về.
“Em …”
“Muốn làm thì làm đi, lề mề cái gì …”
“…” Tần Đại thiếu tự nhiên không còn cảm thấy tức giận nữa.
Tác giả có lời muốn nói
Thẩm Tây Minh: Tôi muốn làm anh ta khó chịu.
Tần Qua: Nếu không phải vợ ngăn cản, thì anh … ha ha
Ngô Đồng: anh có làm hay không.