Lên trên nơi dành riêng cho gia đình, Kiều Kiến Bang để Hạ Du ngồi trên chân anh, bàn tay đặt ở lưng cô xoa nhẹ. Có thể do xúc động thêm đứng lâu khiến Hạ Du cảm thấy mệt trong người, Kiều Kiến Bang bỗng nhấn nhẹ đầu cô tựa vào vai anh, cô bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Tay Kiều Kiến Bang vừa đưa lên ngực Hạ Du, cô vội vàng giữ lại, thẳng người nghiêm túc nhìn anh. Nơi đây cả trăm người, cô với anh lại ở trên cao, ai liếc sơ cũng thấy hết.
Thấy biểu cảm kiên quyết của Hạ Du, Kiều Kiến Bang đành phải từ bỏ. Đợi phục vụ mang nước trái cây lên, anh tự tay chăm bẵm cho cô.
Hành động tưởng như quá đỗi bình thường giữa Kiều Kiến Bang và Hạ Du nhưng trong mắt người khác, cách anh lo cho cô từng li từng tí khiến họ cảm thấy việc anh làm có chút phô trương, dù vậy không ai dám thể hiện ra mặt, chỉ nghĩ thầm trong bụng.
Nghỉ ngơi một lát, tinh thần Hạ Du tốt hơn hẳn, mặt mày cũng tươi tỉnh lại. Vô tình Kiều Lục Nghị lọt vào tầm mắt, sự hiếu kỳ của Hạ Du chợt dâng trào, cô liền thì thầm hỏi hỏi Kiều Kiến Bang.
"Kiến Bang, tại sao bố với anh là trưởng nam nhưng không trở thành lão đại?"
"Bởi vì là trưởng nên phải nối dõi và bưng bài vị"
Nghe Kiều Kiến Bang nói Hạ Du mới ngỡ ra, sinh ra trong gia đình có địa vị lẫn quyền thế khó tránh được việc mang trên vai trách nhiệm nặng nề.
"Anh em các anh sống áp lực như thế này, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến từ bỏ?"
Câu hỏi mà Kiều Kiến Bang mong đợi nhất đã được hỏi đến, anh không nghĩ người hỏi câu đó lại là Hạ Du. Trên gương mặt điềm tĩnh của anh bỗng hiện lên nụ cười chua xót.
"Không muốn bị xem thường thì phải chịu được cảm giác chẳng ai hiểu"
Biểu cảm Hạ Du nghiêm túc, khẽ lắc đầu phản bác lời anh: "Trên đời này, không gì quan trọng bằng tự do vui vẻ. Khi về già, thứ nhìn lại nên là kỷ niệm đẹp"
Cuối cùng Kiều Kiến Bang đã được nghe những lời này, từ bé đến lớn bên tai luôn là hai chữ "trách nhiệm" khiến anh quên mất đi niềm vui thật sự của cuộc sống là gì. Đáng lẽ ra anh phải gặp Hạ Du sớm hơn để khỏi phí thời gian cho những thứ vô bổ.
"Kiến Bang, anh phải đối xử tốt với các em trai anh, nhất là Lục Nghị, thứ anh ấy đối mặt không chỉ đơn giản là gánh nặng của Kiều gia, mà còn là tính mạng của anh ấy" Hạ Du chân thành nói ra những suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng.
Cô gái trước mắt khiến trái tim Kiều Kiến Bang đập nhanh vài nhịp, anh đã không chọn nhầm người, thậm chí Hạ Du còn là một cô gái tuyệt vời hơn anh nghĩ.
"Hạ Du, nếu phải lựa chọn kết hôn lại một lần nữa, em phải tính cho kỹ, Lục Nghị quá nguy hiểm, thằng nhóc Chính Hạo lại quá đào hoa, còn Kiều Dương chỉ yêu y học, suy ra tôi mới là người phù hợp nhất để em lấy làm chồng"
Lời Kiều Kiến Bang như lẽ hiển nhiên, Hạ Du bẽn lẽn nở nụ cười bất lực trước sự tự tin của anh.
Khách khứa đến đông đủ rất đúng giờ, nguyên nhân xuất phát từ Kiều lão gia suốt cuộc đời không giao lưu với người trễ hẹn, biết được điều đó ai cũng cố tình không làm trái ý ông.
Khai tiệc, mọi người đều đã ngồi vào bàn, em của Kiều Kiến Bang đều lên ngồi chung, Hạ Du ngồi sát bên cạnh anh.
Bỗng nhiên Kiều Chính Hạo lên tiếng, dáng vẻ phong lưu không giấu đâu được: "Anh, có bạn thân làm diễn viên nổi tiếng sao không nói, hôm nay cô ấy có đến tham dự nữa"
Hạ Du khó hiểu liếc sang Kiều Kiến Bang, anh không trả lời, vẻ mặt bình thản như thường lệ. Theo như Hạ Du đoán, Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân đều không muốn công khai chuyện từng hẹn hò với giới báo chí nên đã đánh lừa giới truyền thông bằng việc cả hai chỉ là bạn thân.
Vô thức đưa mắt nhìn khắp hội trường, Hạ Du