Không gian trong thang máy rộng lớn, Kiều Kiến Bang đứng sát ngay phía sau Hạ Du, dáng vóc cao lớn bao phủ lấy cô vợ nhỏ, bàn tay nắm lấy tay Hạ Du khẽ mân mê những đốt ngón tay cô.
Kiều Kiến Bang ôn nhu xoa đầu Hạ Du, anh khom thấp người thì thầm bên tai cô: “Sau này không được tự ý ra ngoài nữa, có biết chưa?"
"Nhưng em đến tìm anh, anh không thích sao?" Hạ Du chớp mắt vô tội.
"Không phải là không thích, chỉ là anh không an tâm" Kiều Kiến Bang nghiêm trọng nói, Hạ Du làm bất cứ việc gì không có anh, anh liền cảm thấy vô cùng bất an.
Hạ Du mỉm cười gật đầu, mọi chuyện đều nghe theo Kiều Kiến Bang: “Em biết rồi"
"Ngoan lắm" Kiều Kiến Bang mỉm cười cưng chiều, hài lòng hôn lên môi Hạ Du, sau đó đứng thẳng người nghiêm chỉnh.
Trong lúc ấy, từng lời nói từng hành động của Kiều Kiến Bang dành cho Hạ Du, Ngọc Ân đứng phía bên kia đều nhìn thấy rõ, liếc sang bố Kiều Kiến Bang, ông cũng không ngại vui mừng ra mặt, khoảng cách giữa thành công và thất bại quả thật chỉ cách một khoảnh khắc.
Sự sánh đôi bên nhau của Kiều Kiến Bang và Hạ Du làm lu mờ mọi thứ xung quanh, kể cả ngài chủ tịch đầy quyền lực cùng nữ diễn viên xinh đẹp ngoài đời thật cũng phải nhường điểm sáng lại cho Kiều Kiến Bang và Hạ Du.
Xe của Kiều Kiến Bang đậu ngay trước cửa chính, xe của bố anh phải đậu nhích lên trên, Hạ Du bây giờ là người được ưu tiên hàng đầu, cho dù bố chồng cũng tự nguyện nhường một bước.
Lướt sơ nhìn nội thất bên trong xe Kiều Kiến Bang cố tình đổi vì Hạ Du, Ngọc Ân vừa tức vừa giận, đáng lẽ ra mọi thứ Hạ Du có đều thuộc về cô ta. Xe đắt tiền, nội thất sang trọng, còn cả được Kiều Kiến Bang nâng niu đỡ lên xe, Hạ Du chẳng khác nào một nàng công chúa, Ngọc Ân càng nhìn càng phẫn nộ đến tột độ.
Đến nhà bố mẹ Kiều Kiến Bang, mẹ anh trông ngóng con dâu và cháu nội mà ra cửa đứng chờ, ngay khi thấy Hạ Du chuẩn bị bước xuống xe, bà nhanh chóng bước xuống bậc thang chạy đến chỗ cô.
"Du Du, mẹ đợi con lâu lắm rồi" Mẹ Kiều Kiến Bang vui mừng nắm lấy tay Hạ Du, xoay người dẫn cô vào nhà.
Đến bậc thang lên nhà, Kiều Kiến Bang nhanh hơn một bước giữ Hạ Du không cho mẹ anh kéo cô bước lên, bố mẹ anh lẫn Ngọc Ân đều sững sờ trước hành động của anh, ai nấy đều im lặng quan sát.
Kiều Kiến Bang kỹ lưỡng như ăn vào máu, nhẹ nhàng bế bổng Hạ Du bước lên bậc thang, cho đến khi vào nhà mới thả cô xuống. Chính vì thường xuyên ôm bế, váy áo Kiều Kiến Bang chọn cho Hạ Du đều là váy dài để kín đáo.
Cùng ngồi vào bàn ăn, mẹ Kiều Kiến Bang đang định trò chuyện với Hạ Du thì Kiều Kiến Bang lại lọt vào tầm mắt của bà, thấy sắc mặt con trai hồng hào trong quãng thời gian con dâu bà mang thai ốm nghén, bà không nhịn được trách móc: “Bang, sao nay nhìn con có da có thịt quá vậy, có