Hôm sau Kiều Kiến Bang có cuộc họp quan trọng tại tập đoàn, sáng ra đã mặc vest gọn gàng chau chuốt, trước khi rời đi không quên đặt lên tóc Hạ Du đang ngủ say một nụ hôn tạm biệt.
Từ nhà đến tập đoàn, Kiều Kiến Bang đến thẳng phòng họp, Khải Dực phát hiện ra điểm khác thường liền lên tiếng nhắc: “Kiều tổng, cà vạt của anh?"
Bước chân Kiều Kiến Bang vẫn thoải mái sải dài, ngón tay lướt qua cổ áo đang mở hở nút trên cùng, bình thản nói: “Vợ tôi vẫn còn ngủ, không ai thắt"
Khải Dực khẽ lắc đầu, trước khi Hạ Du xuất hiện Kiều Kiến Bang mỗi ngày đi làm vẫn tự mình thắt cà vạt chỉnh tề, có vợ rồi liền ỷ lại.
Sau hai tiếng họp, Kiều Kiến Bang quay lại phòng làm việc kiểm tra sơ công việc, không ngờ Thiên An lại đến tận nơi tìm anh.
Trong phòng làm việc của Kiều Kiến Bang, anh thư thả ngồi vắt chéo chân cao ngạo ở sofa đơn, Thiên An ngồi ở sofa dài, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Bang, chẳng lẽ chỉ vì một chút nhầm lẫn khiến Hạ Du ho vài tiếng, cậu lại muốn hủy hoại cả một nhà hàng và sự nghiệp của đời mình hay sao?"
"Tại sao tôi không thể?" Kiều Kiến Bang lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Bang, trước đây cậu đã từng nói, cho dù tất cả mọi người có quay lưng, cậu vẫn sẽ đứng về phía mình, bây giờ cậu chỉ vì một cô gái vừa gặp gỡ không lâu đã đối đầu với mình. Cậu quên rồi sao, cậu từng nói tình yêu mất đi có thể tìm lại, tình bạn chân chính mãi mãi chỉ có một"
Vẻ mặt Kiều Kiến Bang không hề thay đổi, anh bình thản lên tiếng: “Tôi nhớ, nhớ rất rõ, nhưng hôm nay tôi sẽ nói cho cậu biết. Thứ nhất, Hạ Du là vợ tôi, yêu thương và bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi"
Ngừng vài giây, Kiều Kiến Bang tiếp lời: “Thứ hai, người đi cùng tôi quãng đường còn lại là vợ tôi, không phải cậu. Quan trọng hơn hết, cậu và những cô gái muốn đến với tôi đều cùng một loại người"
Thiên An mở to mắt kinh ngạc nhìn Kiều Kiến Bang, không ngờ có ngày anh lại trở mặt cắt đứt tình cảm bạn bè.
"Thiên An, cậu không hề thông minh như cậu tưởng đâu. Từ trước đến nay mỗi khi tôi đến nhà hàng cậu ăn, cậu đều nói với tôi dặn dò đầu bếp làm thật kỹ, lần này lại xảy ra sơ sót khi tôi đưa vợ tôi đến, vấn đề nằm ở chỗ tất cả những món tôi gọi đều không cần đến ớt"
"Cậu nghi ngờ mình cố tình?"
"Tôi không nghi ngờ, tôi khẳng định mọi chuyện đều là chủ ý của cậu. Cách cậu mang chuyện ngày trước ra kích động vợ tôi, tôi đã vô cùng không thích. Nếu cậu nghĩ một ngày có thể ở bên cạnh tôi, vậy thì cậu không cần nghĩ nữa, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó"
Giọng nói Kiều Kiến Bang từ đầu đến cuối đều trầm tĩnh, không hề tức giận hay cáu gắt thô lỗ.
Nước mắt Thiên An tuôn trào như thác đổ, dáng vẻ ủy khuất cùng vẻ đẹp chạm đến lòng người vẫn không xoay chuyển được suy nghĩ của Kiều Kiến Bang. Thiên An nuốt ngược nước mắt vào trong, cạn hy