Mạc Diệc Phong mấp máy môi, rồi mới lấy phần văn kiện trong tay đưa cho Mộ Sơ Tình, anh ta giải thích: "Đây là quà sinh nhật tôi tặng em."
Mộ Sơ Tình bị khí thế của Mạc Diệc Phong dọa sợ, vội vàng lùi lại, không chịu nhận lấy văn kiện và chìa khoá mà anh ta đưa.
Ánh mắt Mộ Sơ Tình sợ hãi nhìn chiếc chìa khoá anh ta cầm trên tay, nuốt nước bọt, tâm tình bỗng chốc trở nên căng thẳng, cô cảm thấy có một loại đau đớn nói không nên lời, ánh mắt khẩn cầu hỏi anh ta: "Mạc tổng, anh không cần đùa như vậy đâu, cái này, anh muốn tặng cho tôi là cái chìa khoá này?"
Mạc Diệc Phong có chút mất mát nhìn cô lắc đầu, đặc biệt đứng đắn nói: "Không phải.
Cả toà nhà này chính là quà tôi tặng em."
"......" Ngay lúc này Mộ Sơ Tình hận không thể tự cho mình một tát, nói miệng mình chính là quạ đen, thật sự đã nói cái gì vậy, Mộ Sơ Tình vội vàng xua tay, dở khóc dở cười cự tuyệt, "Không được, món quà này thật sự quá lớn, tôi không thể nhận được, Mạc tổng, anh đừng làm tôi sợ, tim tôi thật sự không được tốt."
Biết anh ta hào phóng, nhưng mà thật sự là hào phóng như vậy lại quá doạ người.
Mạc Diệc Phong thật thương tâm nhìn Mộ Sơ Tình, anh ta giải thích cho hành động này của mình: "Không phải là em muốn mở công ty sao? Muốn gây dựng lại Mộ thị sao? Mở công ty, năng lực của em không phải là tôi không tin, chỉ là, con đường này vẫn là rất xa, chỉ là tôi muốn tận dụng chút khả năng mà mình có, giúp em bớt được một đoạn đường vòng.
Mở công ty cần phải có một văn phòng, em có toà nhà này liền có thể hoàn thành được mộng tưởng của em, không được sao?"
"Không được." Lời lẽ của Mộ Sơ Tình dứt khoác cự tuyệt, suy nghĩ một chút, cô giải thích rõ ràng suy nghĩ của mình với anh ta: "Mạc tổng, đại khái là anh hiểu sai ý của tôi rồi, cũng hiểu nhầm mong muốn của tôi, tôi muốn mở công ty, không sai, muốn vực lại Mộ thị cũng không sai, chính là, tôi muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình, không muốn dựa vào người