Mộ Oanh Oanh căn bản là không có nghe được Hỉ Bảo nói chuyện, cô ta nhìn thấy nó cứ chạy về phía mình, liền nâng chân lên, giày cao gót trực tiếp giẫm lên người Hỉ Bảo mấy cái, vẻ mặt ghét bỏ: "Cút ngay cho ta! Đừng có tới gần!"
Giày cao gót giẫm lên người làm Hỉ Bảo đau đến choáng váng, "Chủ nhân, chủ nhân, không cần giẫm ta, Hỉ Bảo đau, Hỉ Bảo đau."
Mộ Oanh Oanh không có nghe được Hỉ Bảo nói, cảm thấy thân mình của mấy con mèo rất mềm, cho nên lại đá cho thêm mấy cái, "Chết tiệt!"
Hỉ Bảo bị đau lăn lộn, bị Mộ Oanh Oanh đá sang một bên, Hoan Bảo đau lòng chạy qua đỡ Hỉ Bảo dậy.
"Hỉ Bảo, ngươi có bị làm sao không? Có bị đau chỗ nào không?"
"Thịch" Hỉ Bảo ôm lấy Hoan Bảo, khóc rất đáng thương: "Ô ô ô, Hoan Bảo, có phải là chủ nhân chán ghét ta rồi hay không? Có phải là chủ nhân không thích ta hay không, tại sao chủ nhân lại đối với ta như vậy?"
Lúc này Độc Thân Cẩu đang bị nhốt trong chuồng, nhìn hai con mèo kia, ngữ khí lạnh băng mở miệng: "Vừa rồi thái độ của Hồ Quả Nhi đối với Hoắc Tiểu Bao cũng có vấn đề, các ngươi không có phát hiện ra sao?"
Hỉ Bảo duỗi chân lau nước mắt, run rẩy nói: "Phát hiện ra, chủ nhân thế nhưng lại mắng Tiểu Bao, chủ nhân sẽ không làm như thế này, nhưng mà vừa rồi chủ nhân mắng Tiểu Bao, cũng mắng ta.
Ô ô ô......"
Hoan bảo phát hiện ra vấn đề, "Hạo Thiên Khuyển, ý của ngươi là, người đó không phải Hồ Quả Nhi?"
Hạo Thiên Khuyển lắc đầu, xác định: "Không phải, nàng là Hồ Quả Nhi.
Ta không có ngửi được trên người nàng có hương vị gì bất ổn, nàng là Hồ Quả Nhi."
Cái mũi của Hạo Thiên Khuyển là thứ nhanh nhạy nhất Thiên Đình, không có mùi hương nào mà nó không phân biệt được, vừa rồi Hạo Thiên Khuyển ngửi được mùi hương của Hồ Quả Nhi, đúng là không có vấn đề gì.
Rất kỳ lạ, thân thể là Hồ Quả Nhi, nhưng mà nó có cảm giác lời nói và việc làm của nàng lại không giống như là nàng......!
Hoan Bảo trầm ngâm nhìn lên