Mộ Sơ Tình rời khỏi khách sạn xong liền định về nhà, cô bắt taxi đi đến trước nhà của Hoắc Bắc Cảng.
Xe ngừng lại, tài xế tò mò hỏi cô: "Cô gì ơi, không phải cô muốn đến đây sao? Sao còn không xuống xe?"
Mộ Sơ Tình bị tài xế hỏi như vậy mới hoàng hồn lại.
Lúc này cô đã định xuống xe rồi, chính là......!xuống xe rồi thì có thể làm được cái gì?
Nói với Hoắc Bắc Cảng, tôi là Mộ Sơ Tình, tôi và Mộ Oanh Oanh hai người không biết là đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên đổi mặt cho nhau.
Đổi mặt với nhau, cho nên, hiện tại tôi là Mộ Oanh Oanh, không phải Mộ Sơ Tình.
Hắn sẽ tin sao? Không có khả năng, căn bản là hắn sẽ không tin trên đời này lại có chuyện hoang đường như thế.
Trong đầu Mộ Sơ Tình không ngừng giằng co, sau đó cô muốn nói với tài xế là chạy đi, nhưng lại nghĩ đến bản thân không nói được, cô liền lấy di động ra gõ mấy chữ, nói cho tài xế: Đến khách sạn Thất Thiên.
Tài xế nhìn thấy mấy chữ Mộ Sơ Tình viết trên di động, liền lái xe rời đi, bất quá lúc quay đầu lên, nói thầm một câu rất nhỏ, "Thì ra thật sự là một người câm."
Mộ Sơ Tình trầm mặc, mím môi, có chút khó chịu tắc nghẹn ở trong cổ họng.
Đúng vậy, hiện giờ cô chính là một người câm......!
Cô còn muốn đi giải thích với Hoắc Bắc Cảng mình mới là Mộ Sơ Tình, phải giải thích như thế nào đây, bây giờ cô là một người câm, không có năng lực nói chuyện, giải thích không được.
Rốt cuộc Mộ Oanh Oanh cô ta có biết là cô ta và cô đổi mặt với nhau hay không?
Không phải, hai người không chỉ là thay đổi mặt......!Mà là thay đổi thân thể, cho nên hai người bọn họ hẳn là thay đổi linh hồn, linh hồn của hai đổi chỗ cho nhau mới đúng.
Rốt cuộc là ai biến hai người bọn họ thành như vậy, hay đây là Mộ Oanh Oanh tự mình làm ra?
Nhưng mà, Mộ Oanh Oanh lại không phải là người có năng lực gì phi thường......!Tại sao lại có thể làm được như vậy.
Chẳng lẽ cô ta cũng giống như cô,