Vốn dĩ Hoắc Bắc Cảng còn đang suy nghĩ, lập tức bị những lời này của Mộ Oanh Oanh thổi bay, từ trong đáy lòng nổi lên một loại cảm giác vui mừng, rốt cuộc thì Mộ Sơ Tình cũng đã duỗi tay đi đòi tiền hắn.
Trước giờ Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ trước sau đều có cách ngăn, chính là vì Mộ Sơ Tình trước nay đều không có coi bản thân là vợ hắn, vẫn luôn coi cả hai như là người xa lạ, muốn giữ khoảng cách với hắn, đầu tiên là về mặt tiền bạc cũng đã phân biệt rất rạch ròi.
Chính là Mộ Sơ Tình đều tự tiêu tiền mà mình làm ra, không muốn tiêu tiền của hắn, hơn nữa cũng chưa bao giờ ngửa tay đi hỏi hắn một đồng nào, việc này khiến cho Hoắc Bắc Cảng cảm thấy không thoải mái.
Chồng đi kiếm tiền không phải là để cho vợ tiêu sao? Nếu Mộ Sơ Tình không có đòi hỏi tiền của hắn thì bọn họ còn gọi là vợ chồng cái gì? Hắn còn có tác dụng gì.
Hoắc Bắc Cảng vẫn luôn để một chiếc thẻ đen ở trong tủ đầu giường của Mộ Sơ Tình, là thẻ phụ thuộc không giới hạn số tiền, chính là trước giờ đều không có thấy cô dùng đến, vẫn luôn không đụng đến xu nào, hắn rất không thoải mái, Mộ Sơ Tình chưa bao giờ tiêu tiền của hắn, khiến hắn không có cảm giác được rằng bọn họ thật sự đã kết hôn.
Hiện tại người phụ nữ này thế nhưng lại đổi tính, trở nên thông minh, thế nhưng lại duỗi tay đi đòi tiền hắn, Hoắc Bắc Cảng nghĩ đến đây, chắc chắn là cảm thấy tự hào, kiêu ngạo vui vẻ rồi.
Vợ mình cũng đã duỗi tay đòi tiền rồi, còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đưa đưa đưa thôi.
Hắn nói với Mộ Oanh Oanh: "Tôi để ở tủ đầu giường của cô một cái thẻ phụ thuộc rồi, mật mã là sinh nhật cô.
Cô lấy cái thẻ đó đi thanh toán là được, không giới hạn."
Mộ Oanh Oanh nghe xong, mắt cũng phát ra ánh sáng.
Quả nhiên là hắn là thích mình, đều cho cả một cái thẻ đen không giới hạn.
Hạ Đồng gì đó, phỏng chừng cũng chỉ là quá khứ.
Vừa rồi hắn cũng đã thổ lộ nói bản thân thích Mộ Sơ Tình.
"Cám ơn ông xã, yêu anh quá đi mất!" Mộ Oanh Oanh nói xong, bởi vì Hoắc Bắc Cảng cao cho nên chỉ có thể nhón chân lên ôm cổ hắn.
Cô ta muốn hôn môi Hoắc Bắc Cảng.
Hoắc Bắc Cảng cũng không biết là