Hạo Thiên Khuyển chép miệng, không nói gì, suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra một đáp án không chắc chắn với Hỉ Bảo: "Nữ nhân này, bề ngoài thoạt nhìn là Quả Nhi tiên tử không sai, nhưng chính ta cũng nhận thấy có điểm không thích hợp, ta cũng cảm thấy người đó không phải nàng.
Ngươi thử nghĩ xem tiên tử có năng lực có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, chính là rõ ràng vừa rồi nữ nhân kia căn bản là không nghe được lời ngươi nói, tiên tử không nghe được ngươi nói chuyện, vẫn là tiên tử sao?"
Ngày hôm qua lúc Hạo Thiên Khuyển thấy Mộ Oanh Oanh không nghe được Hỉ Bảo nói chuyện đã liền hoài nghi nữ nhân này rồi, giả cũng không phải mà thật thì cũng không phải, nếu tiên tử thật nghe được bọn chúng nói chuyện, vậy thì tiên tử giả này sẽ không nghe được, không phải là tiên tử thật.
"Ngươi cũng cảm thấy không phải!" Hỉ Bảo kích động: "Có phải ngươi cũng giống ta hay không, cũng nghi ngờ là có người bám vào người chủ nhân hay không? Ta cũng cảm thấy rất kì quái, nữ nhân này không nghe được ta nói chuyện, cho nên nàng ta chắc chắn không phải là chủ nhân!"
Hạo Thiên Khuyển lập tức phủ nhận lời Hỉ Bảo: "Nữ nhân này là giả, không sai, nhưng mà nàng ta tuyệt đối không có khả năng bám vào người chủ nhân của ngươi, ngươi biết mũi ta có bao nhiêu nhanh nhạy không, nếu đúng như vậy mà nói, ta có thể ngửi ra được, nhưng mà căn bản là ta không có ngửi ra được là có thứ gì không thích hợp, cho nên hẳn là không có khả năng có người bám vào người tiên tử.
"
"Vậy là cái gì? Không phải ngươi nói là ngươi nghi ngờ đó không phải là chủ nhân của ta sao?"
Hạo Thiên Khuyển đột nhiên nhớ ra một thứ, xoay người, nhìn một chút, lúc Hạo Thiên Khuyển nhìn đến Hoan Bảo, ánh mắt chăm chú, ánh mắt của hai nam nhân giao nhau.
Hạo Thiên Khuyển biết Hoan Bảo đang nghĩ đến điều gì, chính là giống như điều nó đang nghĩ đến.
Hoan Bảo nhìn một chó một mèo đang ở trước mặt chính là rất hạnh phúc, đặc biệt là Hỉ Bảo còn chủ động như thế rúc vào trong lòng ngực của Hạo Thiên Khuyển, thật tốt a, cuối cùng Hoan Bảo liếc nhìn Hạo Thiên Khuyển một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.
Buồn bực, trong lòng không thoải mái, cảm giác như tim mình đã đau muốn chết, cho nên nhắm mắt làm ngơ, không muốn nhìn thấy hình