"Như vậy là sao?" Mộ Sơ Tình nghe mà xoắn cả não, không hiểu ra làm sao.
"Chính là ngươi phải làm cho Hoắc Bắc Cảng biết ngươi chính là Mộ Sơ Tình, nhưng lại không thể trực tiếp nói cho hắn biết, thậm chí không thể nhở hắn ngươi chính là Mộ Sơ Tình."
Mộ Sơ Tình: "......" Mẹ nó!!!!!
"Đại Thụ gia gia, ngài nói như vậy là không đúng rồi, ngài nói tôi không thể nói trực tiếp với Hoắc Bắc Cảng tôi là ai, việc này đã nói trước đây rồi, tại sao bây giờ lại không cho tôi gợi ý cho Hoắc Bắc Cảng chứ? Nếu như không cho tôi nhắc khéo Hoắc Bắc Cảng thì làm sao anh ta biết tôi là ai được? Cũng không thể nào là tôi cứ chạy tới trước mặt Hoắc Bắc Cảng thì anh ta liền biết tôi là Mộ Sơ Tình đi?"
Ngài cũng biết đấy, Hoắc Bắc Cảng là một tên thiểu năng trí tuệ, không có thông minh như vậy đâu!
Bỗng nhiên Đại Thụ gia gia bật cười thần bí, vỗ vỗ bả vai Mộ Sơ Tình: "Tiên tử à, cái này không thuộc phạm vi quản lý của ta, việc này phải làm như thế nào vẫn là ngươi tự suy nghĩ rồi làm đi ha, được rồi, không nói với ngươi nữa, ta còn phải quay về thiên đình đánh cờ đây!"
Mộ Sơ Tình: "......"
......
Mộ Sơ Tình rời khỏi bệnh viện quay về khách sạn Thất Thiên, tuy rằng tiền thuốc, tiền khám bệnh đều được Mạc Diệc Phong thanh toán, chính là Mộ Sơ Tình rất không thích bệnh viện.
Bệnh viện chính là một nơi sinh ly tử biệt, là nơi Mộ Sơ Tình ghét nhất, khi còn nhỏ, cô chính là ở bệnh viện, không gặp được ba mẹ mình lần cuối, gặp được chính là thi thể lạnh như băng không có chút tri giác nào, cho nên cô rất ghét bệnh viện, từ trong tiềm thức đã có một loại tri giác, cảm thấy bệnh viện chính là nơi đã cướp ba mẹ của cô đi, người chết mà ở trong bệnh viện cũng sẽ thấy khó chịu.
Cứ như vậy, kéo lê thân thể mệt mỏi về tới khách sạn, lúc đi ngang qua cửa hàng thức ăn, Mộ Sơ Tình mua hai phần mì xào, định mang về ăn, hiện giờ