Mạc Diệc Phong bật cười: "Người đó, có nói cô cũng đâu có quen biết?"
"Cũng phải......"
Tức khắc Mộ Sơ Tình cảm thấy cô không còn gì để nói, cô làm sao có thể không quen biết chính mình được, đúng là không có khả năng này mà.
Bầu không khí nháy mắt trở nên trầm lặng.
Sợ nhất chính là không khí đột nhiên yên tĩnh.
Mộ Sơ Tình cũng không biết sao bỗng dưng bản thân lại trở nên bát quái đến như thế, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng làm sao mà mình lại khiến cho anh ta thích đến mười mấy năm được.
Có lẽ là do tâm lý của chính mình, nghĩ đến việc một người đàn ông thích mình mười mấy năm, chuyện này không dễ dàng gì, cho nên muốn hỏi cho cặn kẽ.
Suy cho cùng cũng là do lòng hư vinh của phụ nữ.......!
"Sao anh lại thích cô ấy lâu như vậy?"
Mộ Sơ Tình viết, tiếp tục hỏi anh ta.
Mạc Diệc Phong nhìn chằm chằm Mộ Sơ Tình, trong đôi mắt có chút u ám"Cô cũng trở nên bát quái như thế từ khi nào vậy?"
Mộ Sơ Tình nghĩ nghĩ, thật sự là mình cũng quá bát quái, cho nên nhanh chóng chữa cháy.
"Nếu anh không muốn nói thì không cần phải nói với tôi, tôi chỉ muốn nghe xem có việc gì mà thôi."
Lúc này Mạc Diệc Phong không nói nữa, vừa hay đèn xanh bật sáng, Mạc Diệc Phong cho xe chạy, qua khỏi cột đèn xong, Mộ Sơ Tình nghe giọng nói của Mạc Diệc Phong nhàn nhạt cất lên: "Tôi và cô ấy quen nhau lúc còn rất nhỏ."
"Hả?"
Mộ Sơ Tình cả kinh trong lòng.
Cô rất khổ não, cô và anh ta là quen nhau từ nhỏ sao?
Cô nhớ rõ ràng là mình có quen gì anh ta đâu......!
Sao có thể quen biết anh ta từ nhỏ được, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì đó, là cô không nhớ rõ sao?
Mạc Diệc Phong mím môi một lúc, giống như là đang kìm nén khó chịu trong lòng.
Sau đó Mạc Diệc Phong bắt đầu kể lại chuyện của mình cho Mộ Sơ Tình nghe.
"Lúc nhỏ tôi từng bị bắt cóc, lúc đó có một tổ chức tội phạm rất lớn chuyên bắt cóc trẻ con, bắt cóc tống tiền, bắt bán nội tạng, con trai thì bán nội