"Bà cho rằng Mộ Sơ Tình không tốt chỗ nào, xui xẻo chỗ nào, con bé tới nhà chúng ta lâu như thế, tôi nuôi nó lâu như thế, con bé gả cho Bắc Cảng lâu như thế, có xảy ra bất cứ chuyện gì chưa? Nhà chúng ta xảy ra chuyện gì, hay là Bắc Cảng đã xảy ra chuyện gì chưa?"
Hoắc Quốc Chương nói, làm Hà Thục nghẹn họng.
Bà ta càng tức giận, rõ ràng đây chính là chồng mình, chính là lại đi bênh vực cho người phụ nữ khác, cô ta thật đúng là tiểu hồ ly tinh, người nào cũng muốn giúp cô ta.
Hà Thục tức giận phản bác, "Mộ Sơ Tình chính là một đứa xui xẻo thiên sát cô tinh, đâu phải là ông không biết chuyện này, lại cứ gọi nó tới đây, nếu như vận xui lây qua tới chúng ta thì ông chịu trách nhiệm sao? Nếu như nhà chúng ta xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Hoắc Quốc Chương giận sôi máu, huyết áp tăng lên, chỉ vào mặt Hà Thục: "Bà quả đúng là phong kiến! Hồ đồ! Mê tín! Bây giờ là thời đại nào rồi mà bà còn đi tin lời mấy ông thầy bói, còn tin cái gì mà thiên sát cô tinh xui xẻo, bà đã gặp phải chuyện gì chưa? Nếu thật sự có cái gì mà thiên sát cô tinh, nếu như Sơ Tình thật sự là một đứa xui xẻo muốn hại bà mà nói, sao bà chưa xảy ra chuyện hả? Sao bà còn có thể toàn thây mà đứng ở đây, còn có thể vênh váo tự đắc đứng đây cãi nhau với tôi như thế, hiện tại có chuyện gì chưa? Bà nói đi? Nói đi, người ta là thiên sát cô tinh, còn e ngại mắt bà, bà thấy con bé không vừa mắt chỗ nào?"
Hà Thục căn bản là nói không lại ông, ý nghĩ cố chấp như thế.
Hà Thục vẫn luôn chán ghét Mộ Sơ Tình như vậy, thậm chí càng ngày càng ghét cô là bởi vì lần trước nhìn thấy bà đồng kia nói Mộ Sơ Tình kỳ thật là một con hồ ly tinh chuyển thế, chuyện đáng sợ như thế là một người bình thường nhìn thấy được đều sẽ cảm thấy đáng sợ phải không? Chính là chuyện này lại không thể nói với Hoắc Quốc Chương, cho nên bí mật này chỉ có mình bà ta biết.
Hà Thục cãi không