Nói xong đột nhiên đứng dậy, lập tức hôn lên môi Hà Quyên, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò, truy đuổi tìm kiếm mục tiêu của anh.
Không thể không nói, tình cảm của Hà Quyên đối với Chu Duệ Trạch rất mâu thuẫn.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng ngược lại cũng có chút mê muội.
Cô thích loại cảm giác mà Chu Duệ Trạch mang đến cho cô, không nén tình cảm nổi nên cũng mở miệng nghênh đón anh.
Lấy được sự đồng ý của cô, anh làm sao có thể buông tha cơ hội này, lập tức tiến quân thần tốc.
Cho đến khi hô hấp của người trong ngực dồn dập, gò má ửng đỏ, lúc này mới
lưu luyến buông lỏng l.q.d môi cô ra, đôi mắt mê ly, môi sưng đỏ càng
thêm ôn nhu mềm mại, làm cho anh nóng lòng mong muốn lập tức đổi trận
địa, làm chuyện khác một chút.
Chỉ là, cơm tối còn chưa ăn xong, Chu Duệ Trạch không thể làm gì khác hơn là áp chế dục vọng xuống.
"Anh làm loạn cái gì? Đang ăn cơm đó." Hà Quyên không nhịn được hờn dỗi trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, nhịp tim đập loạn hoàn toàn không nghe
theo khống chế của cô, làm mặt cô nóng hừng hực.
"Anh chỉ là
xem một chút có phải vị giác của anh có vấn đề hay không, anh không nếm
được vị mật trên môi, để em nếm thử giúp anh một chút." Chu Duệ Trạch
nói hết sức l.q.d nghiêm túc, nghiêm túc đến nổi khiến Hà Quyên hận
không thể một cái tát giết chết anh.
"Ăn cơm!" Nhiệt độ trên mặt đã biến mất hoàn toàn, Hà quyên ngồi trên ghế hung hăng ăn cơm.
Ở bên cạnh Chu Duệ Trạch cười trộm, nhìn bộ dáng Hà Quyên tức giận thở phì phò ăn cơm, thật là đáng yêu nha.
Anh làm như vậy củng đã có tính toán kỷ, biết Hà quyên thật sự không tức giận.
Anh chỉ không muốn để Hà Quyên phải nhớ lại những hồi ức mà cô gọi là hạnh phúc này, sẽ làm tim anh thật đau.
Ăn cơm xong, Hà Quyên đi rửa chén, lẽ ra Chu Duệ Trạch định làm, lại bị Hà Quyên đẩy ra ngoài: "Anh làm việc bận rộn cả ngày rồi, ra phòng khách
nghỉ ngơi đi."
Bị Hà Quyên mạnh mẽ đuổi ra khỏi phòng bếp,
Chu Duệ Trạch sờ sờ cằm nói nhỏ : "Bà xã thật sự rất mạnh mẽ nha. . . . . . Anh thích."
Ngồi trong phòng khách dùng dao nhỏ gọt táo,
cắt thành từng miếng nhỏ, quýt cũng được bóc vỏ, đúng lúc Hà Quyên làm
xong đi ra ngoài.
Vùi vào ngực Chu Duệ Trạch ăn trái cây, Hà quyên nói: "Ngày mai em muốn đi làm, nếu không đi công việc sẽ không còn."
Xin nghĩ phép ở công ty không dễ, có thể nghĩ được vài ngày đã may mắn lắm rồi.
"Ừ, yên tâm đi. Dì nhỏ anh sẽ chăm sóc tốt." Chu Duệ Trạch nói, "Anh còn tính nhiều năm. . . . . ."
"Không có chuyện gì, dì nhỏ rất kiên cường, hơn nữa trước đây dì nhỏ đã lớn
lên ở chỗ này." Hà Quyên nói, "Anh còn phải lo chuyện phòng ốc, nên nghỉ ngơi một chút. Kỳ nghỉ đông cũng không còn mấy ngày nữa? Anh phải đi
làm cho người ta, đừng vì những chuyện này mà làm ảnh hưởng đến công
việc. Nếu dì nhỏ thật sự cần giúp đỡ, em sẽ không đi làm nữa."
Hà Quyên hiểu rõ tâm ý của Chu Duệ Trạch, chỉ là không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
"Tan việc chúng ta có thể đi thăm dì nhỏ, hoặc là mấy ngày nữa gọi dì nhỏ
đến cùng ăn cơm, anh thấy được không?" Hà Quyên hỏi Chu Duệ Trạch, chờ
anh đồng ý.
"Thế nào lại không được?" Chu Duệ Trạch cười, bóp nhẹ chóp mũi của Hà Quyên một cái, "Được rồi, xem tivi một lát rồi đi
ngủ thôi."
"Ừ." Hà Quyên rất tự nhiên vùi ở trong ngực Chu Duệ Trạch, mùi hương trên người anh làm cho cô cảm thấy an tâm, rất thỏa mãn.
Buổi tối khi rửa mặt, Chu Duệ Trạch cũng không tới quấy rối cô, thay áo ngủ, không biết ngoài phòng khách Chu Duệ Trạch đang bận cái gì, Hà Quyên đã sớm buồn ngủ, bò vào trong chăn nhắm hai mắt lại.
Chăn rất mềm, rất thoải mái, còn có hương thơm tươi mát nhàn nhạt, giống như hương thơm trên người Chu Duệ Trạch.
Sau khi hít một hơi thật sâu, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Ở trong phòng khách tùy tiện lật mấy trang tạp chí, Chu Duệ Trạch ngẩng
đầu, nhìn đồng hồ cũng không sai biệt lắm, lúc này mới trở lại phòng
ngủ, rửa mặt qua loa, rón rén nằm xuống bên cạnh Hà Quyên.
Người bên cạnh cũng không tỉnh, Chu Duệ Trạch cười khẽ, cánh tay dài duỗi
tới, ôm cô vào trong ngực, vừa vặn lấp đầy khoảng trống.
Người trong ngực giật giật, cũng không tỉnh lại, chỉ điều chỉnh một tư thế
thoải mái hơn, vẫn ngủ say như cũ, rất dễ nhận thấy, anh ôm người cô, để cô cảm thấy thật an tâm.
Ngày hôm sau, Hà Quyên mang theo
tâm tình vui vẻ đi làm, Chu Duệ Trạch ở trong phòng làm việc, nhớ tới
một chuyện, công việc ở câu lạc bộ không thích hợp để Hà Quyên tiếp tục
làm.
Chuyện này phải nhanh giải quyết mới được.
Sau khi nghĩ xong cách giải quyết, Chu Duệ Trạch mới an tâm làm việc, lúc
xế chiều đến chỗ Phương Thục Tú thăm một chút, mang theo một chút thức
ăn nhẹ, cùng dì ấy tán gẫu một chút chuyện của Hà Quyên.
Chu
Duệ Trạch là một người rất biết nói chuyện, pha trò, rất nhanh có thể
lấy được sự đồng tình của Phương Thục Tú, chớp nhoáng đã qua hơn hai giờ đồng hồ, Phương Thục Tú thúc giục anh mau về nhà nghỉ ngơi.
Có người đến nói chuyện phiếm cùng bà đương nhiên rất tốt, nhưng bà cũng
không thể làm trễ nãi công việc của người khác không phải sao?
Chu Duệ Trạch cười cười, tạm biệt với Phương Thục Tú, anh nhìn thấy sự hài lòng và chấp nhận trong mắt của Phương Thục Tú.
Dù sao Phương Thục Tú cũng là người thân duy nhất trên đời này của Hà
Quyên, tuy anh không quan tâm đến ánh mắt và ý kiến của người khác,
nhưng anh không muốn Hà Quyên không nhận được sự chúc phúc của người
thân mình.
Cho nên, làm cho Phương Thục Tú chấp nhận anh, mới là chuyện quan trọng nhất.
Thật may mắn, anh và Phương Thục Tú chung sống vồ cùng hòa hợp.
Qua hai ngày sau Chu Duệ Trạch cũng chính thức kết thúc kỳ nghỉ đông bắt
đầu "Đi làm", bởi vì Hà Quyên phải giúp đồng nghiệp một buổi, cho nên
buổi chiều cô mới đến câu lạc bộ.
Sau khi tiễn Chu Duệ Trạch đi làm, cô bắt đầu dọn dẹp phòng, nghĩ tới sau khi dọn dẹp xong, đến thăm dì nhỏ một chút rồi đi làm.
Vừa mới dọn phòng xong, điện thoại di động liền reo lên.
Vừa nhìn thấy số điện thoại của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên cười cười nhận điện thoại: "Thế nào?"
"Bà xã, em đến phòng làm việc của anh tìm trong ngăn kéo xem có tập tài
liệu màu đen hay không?" Giọng nói Chu Duệ Trạch lo lắng truyền qua điện thoại.
"Được, để em đi xem, chờ em một chút." Hà quyên vội
vàng vào thư phòng mở ngăn kéo ra, "Đây rồi, có một tập tài liệu màu
đen, anh quên mang theo sao?"
"Ừ, bà xã, mang đến giúp anh nha." Chu Duệ Trạch nói, "Sau khi em đến thì đi vào từ cửa C, sau đó. . . . . ."
"Được rồi, em sẽ lập tức đến đó." Hà Quyên nghe xong chỉ dẫn liền cúp điện
thoại, chạy nhanh xuống lầu, đón taxi chạy thẳng đến công ty Chu
Duệ
Trạch làm việc.
Sau khi đến, dựa theo chỉ dẫn Chu Duệ Trạch
nói, tìm trước tìm sau, không biết có phải bởi vì mọi người đều đang làm việc hay không, mà dọc theo đường đi, cô không gặp được một nhân viên
nào.
Tìm được thang máy theo như lời của Chu Duệ Trạch, đi
vào, nhìn con số từ từ tăng lên, trong lòng Hà Quyên sinh ra một loại
suy nghĩ kỳ quái.
Đa số mà nói, công ty như thế này cũng
giống như một tập đoàn lớn, không phải nói chức vị càng cao, thì nơi làm việc sẽ càng cao sao?
Tại sao Chu Duệ Trạch bảo cô đến tầng lầu cao như vậy?
Chẳng lẽ anh là quản lý phụ tá cấp bậc rất cao sao?
Sau khi đến, thang máy đinh một tiếng rồi dừng lại, Hà Quyên vừa đi ra khỏi cửa thang máy liền ngây ngẩn cả người. Không hổ là một tập đoàn lớn
nha, các thiết bị được lắp đặt này thật đúng là người có tiền.
Chỉ là. . . . . . Vì sao một người cũng không có?
Theo hành lang, cô dựa theo hướng dẫn Chu Duệ Trạch nói tìm đến, còn chưa đến nơi, đột nhiên nghe được một tiếng quát lớn.
"Cậu không nên tự ý làm càn!" Chu Duệ Trạch giận dữ quát mắng làm cho lòng Hà Quyên căng thẳng, làm sao vậy?
Vừa định bước nhanh qua, lại bị một giọng nói làm cô đứng lại: "Cậu để ý
cái gì? Tôi đã nói là tôi không yêu cô ấy. Cho dù tôi kết hôn, chúng tôi cũng chỉ ở chung với nhau thôi."
Nhiếp Nghiêu?
Lại là Nhiếp Nghiêu!
Là người từng làm khó dễ Chu Duệ Trạch!
Chân Hà Quyên nhẹ nhàng bước đến, núp ở khúc quanh nghe lén chuyện bên trong.
"Nhiếp Nghiêu, cậu nói ra mà không biết ngại sao, ai muốn ở chung với cậu?
Chúng ta kết thúc, đã sớm kết thúc!" Chu Duệ Trạch giận dữ gầm nhẹ, từ
giọng nói của anh có thể nghe được anh đang rất tức giận.
"Làm sao đã kết thúc? Cậu quên lúc đầu chúng ta yêu nhau thế nào sao? Cậu
không thể rời bỏ tôi được." Nhiếp Nghiêu thấp giọng dụ dỗ, "Đừng làm ầm ĩ nữa, chuyện kết hôn cũng chỉ là hiểu lầm. . . . . ."
"Hiểu
lầm? Cậu cũng đã kết hôn rồi, có cái gì phải hiểu lầm?" Chu Duệ Trạch
lạnh lùng cắt đứt lời nói của Nhiếp Nghiêu, "Chúng ta không còn chuyện
gì để nói nữa."
"Cậu lại bắt đầu tùy hứng." Nhiếp Nghiêu bất
đắc dĩ nói, giống như đang dụ dỗ một đứa bé, "Lúc đầu tôi kết hôn chẳng
qua là bởi vì ích lợi hai bên thôi, giữa tôi và cô ấy không có tình cảm, đây l.q.d chẳng qua cũng chỉ là chụp hình cưới thôi. Kết hôn thì kết
hôn, cũng không làm ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta."
"Ai
muốn đi cùng với cậu? Tôi có bà xã, tôi có người yêu!" Chu Duệ Trạch cáu kỉnh phản bác, "Cậu không nên đến làm nhục tôi, không phải ai cùng đều
xấu xa giống như cậu đâu."
"Cậu có vợ? Cậu sẽ yêu cô gái kia
sao? Trong lòng cậu vẫn yêu tôi có đúng hay không?" Nhiếp Nghiêu tự tin
nói, " Lúc đầu chúng ta. . . . . ."
"Đừng nhắc đến chuyện
trước kia, chuyện lúc trước đã qua rồi." Chu Duệ Trạch dùng lực đánh
xuống bàn một cái, âm thanh thật lớn truyền đến, "Lúc trước tôi với cậu
cũng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn những chuyện khác cái gì cũng không có."
Nghe câu đó, Nhiếp Nghiêu chìm trong yên lặng một hồi lâu, bên trong chỉ còn nghe được tiếng thở dốc nặng nề truyền ra,
hiển nhiên, Chu Duệ Trạch giận đến cực điểm.
"Đúng vậy, cho
dù bây giờ quan hệ của chúng ta là cấp trên cấp dưới, cậu cũng không thể rời bỏ tôi không phải sao?" Nhiếp Nghiêu nói như vậy có cảm giác giống
như vô lại, làm cho người nghe không nhịn được chán ghét.
"Chu Duệ Trạch, nhớ lấy, bây giờ cậu là phụ tá của tôi, phải làm việc thật
tốt, nếu không. . . . . . Tôi sẽ làm cho cậu vĩnh viễn không tìm được
việc làm cậu tin không?" Nhiếp Nghiêu trực tiếp uy hiếp.
"Còn nữa, đừng quên, chính cậu đã nói, phải ở chỗ này làm việc ít nhất một
năm, bây giờ thời gian còn chưa đến." Nhiếp Nghiêu lại ném ra quả bom
nặng ký.
Chu Duệ Trạch hừ lạnh: "Yên tâm, tôi luôn luôn giữ lời."
"Bây giờ cậu có thể đi rồi, vợ tôi cũng sắp đến, tôi không muốn để cô ấy
nhìn thấy người ác tâm như vậy." Chu Duệ Trạch lạnh lùng hạ lệnh đuổi
khách, ngược lại nhận được tiếng l.q.d cười đùa giỡn của Nhiếp Nghiêu,
"Cậu biết tôi thích cậu nhất ở điểm nào không? Chính là bộ dáng xù lông
này, thật khiến người ta không nhịn được muốn hung hăng giày xéo một
trận."
"Cút!" Chu Duệ Trạch hét lớn một tiếng, Nhiếp Nghiêu cười cười rời đi.
Đợi đến khi Nhiếp Nghiêu đi khỏi tầng lầu này, lúc này Hà Quyên mới chậm
rãi từ trong góc đi ra ngoài, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn phương
hướng Nhiếp Nghiêu rời khỏi, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Trong lòng đã tính toán kỹ, nếu cô đã biết chuyện này, như vậy cô tuyệt đối không thể làm như không biết.
Nghĩ tới đây, Hà Quyên đi đến phòng làm việc, từ từ đẩy cửa phòng ra, nhìn
thấy Chu Duệ Trạch ngồi ở trên ghế, bộ dáng cực kỳ chán nãn, mới vừa
trải qua cuộc chiến này làm cho anh hao tổn tinh thần rất nhiều.
Nghe được tiếng động mở cửa, Chu Duệ Trạch lập tức nhìn qua, vừa nhìn thấy
Hà Quyên, vẻ chán chường trên mặt lập tức bị quét sạch, khôi phục thái
độ bình thường, cười híp mắt nói: "Bà xã, em đến rồi à?"