Nhiếp Chi Ninh quay đầu đi nhìn cô, thời gian ba năm trôi qua, Cố Thanh Thanh vốn an tĩnh hèn mọn, như là một khối ngọc thô, được người giỏi tay nghề cẩn thận tạo hình, rốt cuộc dần dần lộ ra dung mạo tuyệt thế. Chỉ cần để người nhìn một cái, liền khó dời tầm mắt đi lần nữa. Cho dù cha mẹ anh vẫn luôn khinh thường cô, còn đã từng thương tổn cô thật sâu, đối mặt cô rực rỡ hẳn lên, không phải cũng liên tục cảm thán sao?Anh vẫn luôn biết, Cố Thanh Thanh giống như là một gốc cây phong lan bình thường nhất trong cốc . Chỉ cần để người hơi vun trồng thêm một chút, là có thể nở ra đóa hoa làm say lòng người.Chỉ tiếc, người này, lại không phải là anh.Có rất nhiều lời nói muốn hỏi, cuối cùng nói ra, vẫn là không có mùi vị gì cả nói: “Trước kia chúng ta, cũng từng cùng nhau đi như vậy?”Nhiếp Chi Ninh là bạn học cao trung của cô, tuy rằng đại học chọn không phải cùng một chuyên ngành, nhưng Nhiếp Chi Ninh còn chạy tới học hai học vị, cùng nhau học quảng cáo với cô và Từ Tử Câm .Đương nhiên, lúc ấy Từ Tử Câm còn tưởng rằng, Nhiếp Chi