Berlin.“Tư Thành?”Lãnh Tư Thành bị đánh thức, nghi hoặc quay đầu lại. Trong lúc hoảng hốt, lại có một loại ảo giác nhìn thấy Cố Thanh Thanh!Lúc đó, anh ngồi ở phòng tổng thống khách sạn Hilton, khuỷu tay chống ở trên tay vịn sô pha da thật, khởi động nghiêng đầu, hai chân xếp chồng. Hơi hơi nhíu mày, tròng mắt màu hổ phách tựa hồ đang nghiêm túc nhìn chăm chú vào phía trước, nhưng cẩn thận vừa nhìn lại phát hiện -- ánh mắt anh, không có điểm rơi.Cà phê trước mặt sâu kín bốc lên khí nóng, đã có thời gian rất lâu không chạm vào.Từ Tử Bội ho khan một tiếng, có điểm xấu hổ cũng có chút vô ngữ. Ngày hôm qua sau bữa tiệc, cô trở về liền thương lượng với người đại diện. Đại diện phát ngôn lần này của tập đoàn Lãnh thị, mặc kệ là lực độ tuyên truyền hay là phí đại diện phát ngôn, đều là chưa từng có. Cô tạm thời còn chưa tiếp được cái loại vở chế tác lớn của đạo diễn lớn, có thể để cho cô cam tâm tình nguyện đẩy rớt phí đại diện phát ngôn mấy ngàn vạn này. Cho dù có điểm xung đột với thời gian hiện tại của mình, cô cũng cảm thấy chính mình có thể nỗ lực tranh thủ một chút.Lãnh Tư Thành bên này, thấy được “Cố Thanh Thanh” trước mặt, lập tức biến thành Từ Tử Bội, ánh mắt vừa thu lại, lập tức không có hứng thú gì lại lười nhác dựa vào ghế sô pha, chỉ đối chân phải vốn chồng ở phía trên thành chân trái, xê dịch mông, đổi một tư thế thoải mái tiếp tục ngồi: “Sau đó?”Từ Tử Bội hết chỗ nói rồi, trợ lý Trình cũng ho