“Là anh?”“Là cô?”Lãnh Tư Thành, lại có thể là anh! Ngay lúc đó Lãnh Tư Thành vẫn là vẻ mặt ngây ngô, chỉ thấy trên người anh mặc tây trang, đeo cà vạt, tựa hồ vừa mới bàn sinh ý trở về từ bên ngoài, trên người còn quanh quẩn mùi rượu.Cố Thanh Thanh là ghét người một thân mùi rượu nhất -- bởi vì ba uống say liền sẽ đánh người. Nhưng nhìn đôi mắt hơi nhíu của Lãnh Tư Thành, bộ dáng nhẹ nhàng kéo cà vạt ra, quả thực là soái không thôi.Cô kinh ngạc, Lãnh Tư Thành cũng vậy. Anh là hội trưởng Hội Học Sinh, qua hai ngày liền đến vũ hội, anh làm hội trưởng, làm sao cũng phải trở về xem một chút. Nhưng không nghĩ tới, liền nhìn thấy cô.Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương, ai cũng không nói ra một chữ, nửa ngày sau, Cố Thanh Thanh mới khẩn trương tay chân luống cuống nói: “Lãnh…… Học trưởng, muốn ngồi nghỉ ngơi một chút hay không?”Nghỉ ngơi cái gì, anh là tới làm việc. Anh nhìn thoáng qua Cố Thanh Thanh: “Chỉ có em sao? Những người khác đâu?”“Ăn khuya rồi.” Cố Thanh Thanh vừa thấy được anh, liền không khỏi có chút khẩn trương, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, “Đều thu thập không sai biệt lắm, em còn thiếu một chút, chờ lát nữa liền có thể đi. Nếu không, Lãnh học trưởng đi trước đi?”Cô nói xong,