Tròng mắt Lãnh Tư Thành nhàn nhạt nhìn cô một cái, đáy mắt thực bình tĩnh, không có chút ý tứ thân cận nào.Kết hôn ba năm cũng không ở cùng một chỗ, cố tình là sau khi Từ Tử Bội về nước liền lập tức dọn lại đây. Cho dù không suy xét chuyện Từ Tử Bội, nhưng là, ở cùng một chỗ với Lãnh Tư Thành, giống như anh tự mang một loại khí tràng cường đại, có thể đều gắt gao quấn quanh cả người cô ở trong một cái kén, có loại cảm xúc áp lực nói không nên lời.Hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái, ai cũng không có nói chuyện, một lúc sau, Lãnh Tư Thành đi xuống dưới lầu, đi đến chỗ ngồi chuyên thuộc về chính anh.Người hầu nhỏ cũng nơm nớp lo sợ -- về sau đều phải ở cùng một chỗ với anh như thế nào? Hình như hôm nay cô bỏ muối vào đồ ăn hơi nhiều chút?Lãnh Tư Thành cúi đầu ăn cơm với cô, ai cũng không nói chuyện. Chờ ăn xong rồi, âm thanh buông chén đũa của Lãnh Tư Thành hơi mạnh, người hầu nhỏ sợ tới mức cơ trí một chút, lập tức xin lỗi: “Tiên sinh, về sau tôi nhất định bỏ ít muối!”Lãnh Tư Thành khẽ nhíu mày, người hầu nhỏ vừa thấy được bộ dáng như thế của anh, càng sợ hãi, lập tức ném ánh mắt cầu xin tha tới chỗ Cố Thanh Thanh. Cố Thanh Thanh hiểu ý: “Anh muốn ăn