Nhưng mà, hết thảy này, là chính cô muốn sao?Không có tình cảm, chỉ có lựa chọn lý tính đến lạnh băng, có lẽ anh ở thời điểm thích hợp, còn sẽ “Khai ân” cho cô mang thai người thừa kế của mình, kế thừa nhà họ Lãnh, cũng để cô vẫn luôn được hưởng vinh hạnh đặc biệt của Lãnh phu nhân.Nhưng vì sao, cô lại không vui chút nào, chỉ cảm thấy thật đáng buồn, đáng tiếc, càng đáng thương!“Thanh Thanh……” Lãnh Tư Thành ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Thanh trong gương, quay đầu nhìn một cây ngô đồng ngoài cửa sổ, có gió thổi qua, ngô đồng rung động sàn sạt, như là đang nói gì đó.Anh từ nhỏ đã bị tự bế, khi còn nhỏ mẹ chỉ dạy cho anh cừu hận và đáng ghét của thế giới này. Anh không muốn tiếp xúc với người ngoài , tình nguyện đắm chìm ở bên trong trình tự hư vô mờ mịt cùng internet -- ít nhất những thứ này, sẽ không phản bội anh.Chờ anh lớn lên, vẫn là không hiểu phải tiếp xúc với xã hội này như thế nào mới tốt. Thế giới này với anh mà nói, vĩnh vĩnh viễn viễn cách một khối tường nhìn không thấy. Anh nhìn nhiều có người vi tiền, vì quyền thế tập đoàn Lãnh thị, vì đủ loại mục đích tiếp cận anh, lấy lòng anh, mưu tính anh, thậm chí hãm hại anh.Chỉ có một mình Cố Thanh Thanh, chân thành tới gần không vì tiền của anh, cũng không vì quyền của anh, càng không vì con người của anh -- anh lại mê luyến thật sâu.“Chỉ cần em không buông tay trước, em sẽ là người vợ duy nhất đời này của anh.”Có lẽ anh là thật sự không hiểu được biểu đạt, anh duy nhất biết đến chính là, người vợ duy nhất đời này của anh, sẽ chỉ là Cố Thanh Thanh!Đối một người đàn ông mà nói, “anh thích em”, “anh yêu em” gì đó, đều không bằng một tờ hôn thú.Tình yêu rộng lớn nhất, chân thành tôn trọng nhất, cũng là trách nhiệm sâu nhất, chính là cho một người phụ nữ hôn nhân cùng gia đình.Cố Thanh Thanh vẫn luôn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không rên một tiếng.Rất lâu sau đó, cô mới gật gật đầu rất nhỏ, thực rất nhỏ .Cô nguyện ý lại tin tưởng anh một lần nữa! Đây cũng là một lần cuối cùng! Ba năm hôn nhân, mười năm tình cảm…… cho dù được ăn cả ngã về không, cô cũng nhất định phải thử một lần!Lãnh Tư Thành nhìn thấy cô gật đầu, liền cho là tâm cô, tuy