Anh còn nói qua: “Chỉ cần em không buông tay trước, em sẽ là người vợ duy nhất đời này của anh.”Đối với loại người như Lãnh Tư Thành mà nói, có thể môn đăng hộ đối cưới một người phụ nữ anh yêu, lại có trợ giúp cho sự nghiệp của anh sẽ rất tốt -- ba năm trước đây Từ Tử Bội chính là như vậy, nhưng cô ta lại ruồng bỏ anh.Như vậy lui mà cầu tiếp, cô xuất thân trong sạch, người phụ nữ không có tiếng tăm gì cũng không tồi. Ít nhất -- sẽ không đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cha mẹ anh cũng thích cô.Thật ra cô có cảm giác, từ sau khi Từ Tử Bội về nước, quan hệ hai người là có chuyển biến. Anh không cần lại tìm kiếm “vật thay thế” Từ Tử Bội, có thể kết giao với bản tôn Từ Tử Bội.Nhưng là, thời gian xa cách lâu rồi, ánh trăng vốn sáng, cũng biến thành dính một hạt cơm ở bên môi.Có lẽ, anh còn sẽ mê mang một thời gian, nhưng là, cuối cùng anh vẫn là sẽ trở về gia đình -- không chỉ có rời xa hoa hoa cỏ cỏ bên ngoài, đến Từ Tử Bội cũng rời xa theo.Rốt cuộc chờ tới ngày này rồi, nhưng vì sao, trong lòng cô, lại có một tia thấp thỏm như vậy chứ?Thật giống như là -- một chút bình yên khó có được, trước cơn bão táp.Thường thường, lúc này yên bình, liền sẽ biểu thị gợn sóng càng lớn hơn nữa!----Nhưng