Ngón tay nắm cằm của cô, dần dần dùng sức, khiến mặt dán càng chặt với mình. Năm centimet, ba centimet, một centimet, hai người bọn họ tới gần, đến mức chóp mũi chỉ có nghiêng mới có thể không dán lên, giống như vừa mở khóe môi, liền có thể dán lên môi anh.Cố Thanh Thanh lập tức hít sâu, nín thở, không muốn chạm vào môi anh. Nhưng vừa nín thở, bộ ngực nhỏ của mình liền phồng lên, lập tức dán cơ ngực no đủ của anh. Cô lập tức sợ tới mức thả lỏng khí, bộ ngực nhỏ liền lập tức hạ xuống, nhưng cánh môi cô, lại mơ hồ cọ tới cảm xúc mềm mại ướt át của khóe môi cô rồi.Lùi cũng không xong tiến cũng không được, thời điểm Cố Thanh Thanh gần thiếu chút nữa nghẹn chết, Lãnh Tư Thành lại chợt buông tay nắm cằm cô ra một chút, thân thể hơi hơi lui ra phía sau một chút: “Đêm nay quá muộn.”Một câu không đầu không đuôi, làm Cố Thanh Thanh lập tức trượng nhị sờ không được đầu óc.Lãnh Tư Thành nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của cô, mí mắt nhảy nhảy, lông mi khẽ run lên: “Nếu hiện tại đi đến biệt thự số hai, sẽ có chút xa.”Lần này Lãnh Tư Thành, là thật sự buông giam cầm Cố Thanh Thanh ra, nhìn thân thể thon dài của anh dần dần rời xa chính mình, sau đó đi tới bên sô pha ngồi xuống.Cho nên?Anh hơi hơi nâng đầu lên, tròng mắt