Lãnh Tư Thành nhìn cô một cái, ngữ điệu nhàn nhạt: “Để anh đi. Miễn cho sau đó bị cảm lại phiền toái anh.”Tuy rằng ngữ khí giống như bộ dáng ghét bỏ, nhưng trong lời nói, vẫn là tràn đầy cảm xúc quan tâm, đến cô đều có thể nghe ra được.Cố Thanh Thanh nhìn anh ngồi ở bên cạnh chính mình, ôm gót chân nhỏ trắng nõn của mình, đặt ở trên đùi anh.Sau đó bật đèn lớn lên, cầm lấy cái nhíp, trước dùng cồn tiêu độc, giúp cô lấy mảnh sứ trên chân ra.Nhìn anh hơi hơi cúi đầu, tóc mái hơi dài buông xuống ở không trung. Tròng mắt lạnh nhạt sắc bén lúc trước của anh, chỉ chú ý chân bị thương của cô. Bàn tay to vừa rồi còn nắm cằm của mình, túm quần lót của cô, mềm nhẹ dùng cái nhíp kẹp đi mảnh sứ vỡ lòng bàn chân của cô.Chờ sau khi rửa sạch sẽ, lại dùng bông tâm dính một chút cồn, như là sợ cô đau, còn cố ý nhắc nhở cô: “Nếu đau em liền nói.”Rồi sau đó, anh nhẹ nhàng lau đi vết mấu trong lòng bàn chân của cô, cồn có điểm kích thích, cho dù động tác anh lại mềm nhẹ hơn nữa, bị cồn vừa chạm vào, cũng không tự chủ được rụt rụt ra sau.“Đau không?” Anh nhàn nhạt ngước mắt, trong ánh mắt vẫn nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ là động tác thật sự mềm nhẹ không ít.Cố Thanh Thanh liên tục lắc đầu, nhìn anh sau khi rửa sạch xong vết bẩn trong lòng bàn chân, lại cẩn thận