Lãnh Tư Thành vẫn không đề ý cô, nhàn nhạt rũ mắt.Cố Thanh Thanh đi cầm cái ghế gấp nhỏ bên cạnh, ngồi ở bên cạnh ghế nằm, ghế nằm tương đối cao, ghế gấp tương đối thấp, Cố Thanh Thanh có loại ảo giác chó loại lớn bên cạnh bảo vệ chủ nhân.Anh còn muốn đề ý kiến: “Đọc lớn tiếng chút, sáng nay không ăn cơm sáng à.”“Giọng đọc và tình cảm phong phú một chút.”“Sao giọng lại nhỏ như vậy?”Nhìn Lãnh Tư Thành vẻ mặt thanh lãnh bộ dáng cao ngạo, Cố Thanh Thanh thật sự rất muốn đoạt trái dừa trong tay anh lại đây, đập lên đầu anh!Đang lúc bực bội, một đôi bàn tay to duỗi lại đây, một phen ôm eo cô.Lại tới nữa lại tới nữa! Cả người Cố Thanh Thanh run run, quay đầu lại trừng mắt nhìn Lãnh Tư Thành một cái, anh vẫn là một bộ dáng bình tĩnh, thậm chí đến đôi mắt đều chưa từng chớp một chút.Đôi tay kia giấu ở dưới thảm lông, thảm lông vừa rũ lại đây. Tay Lãnh Tư Thành không nhẹ không nặng vuốt ve tới, còn ghét bỏ cô: “Sao không đọc? Là cảm thấy nơi này chính em viết cũng chẳng ra gì đúng không.”Cố Thanh Thanh nổi giận, không chút do dự duỗi tay, hung hăng đánh móng vuốt Lãnh Tư Thành một