Vừa dứt lời, âm nhạc liền vang lên, Nhiếp Chi Ninh mở miệng: “Xuân ấm hoa nở mang đi mùa đông thương cảm, gió nhẹ thổi tới hơi thở lãng mạn. Mỗi một bài tình ca bỗng nhiên tràn ngập ý nghĩa, anh liền vào giờ phút này đột nhiên nhìn thấy em……”Giọng của Nhiếp Chi Ninh không phải cái loại âm điệu khàn khàn nồng hậu của Lãnh Tư Thành, cũng không phải cái loại ôn hòa gần như với âm tham ngày xuân nắng ấm của Lâm Chu Dật, mà âm sắc hơi mang một chút u buồn thương cảm, lại từ từ kể ra, như là một điệm ngâm vịnh, ngay cả tiếng ca vui sướng như vậy, cũng mang theo một chút thương cảm bất đắc dĩ.Sau khi anh hát xong, còn liếc mắt nhìn Cố Thanh Thanh một cái, giống như ý bảo cô tiếp tục. Cố Thanh Thanh đi theo mở miệng: “Xuân ấm mùi hoa mang đi thê hàn mùa đông, gió nhẹ thổi tới tình yêu ngoài ý muốn. Chim chóc hát vang kéo gần khoảng cách chúng ta, em liền vào giờ phút này đột nhiên yêu anh……”Lúc Cố Thanh Thanh ca hát, không giống Nhiếp Chi Ninh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, làm Từ Tử Câm bên cạnh vác đá nện vào chân mình cắn chặt răng. Cô ôm microphone, đứng đến thẳng tắp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, giống như xem ít đi một chữ liền không hát được. Cô không nhìnNhiếp Chi Ninh, cũng không nhìn người xem, càng không dám nhìn đôi mắt Lãnh Tư Thành -- sợ sau khi trở về, Lãnh Tư Thành sẽ xé sống cô!Trên thực tế, giọng hát cô phi thường