“Kia phải…… rất khổ sở?”“Cũng không phải rất khổ sở.” Lãnh Tư Thành lắc đầu, “Chỉ cảm thấy, không có ý tứ gì, người chung quanh đều xuẩn thấu, lại dơ.”Anh từ nhỏ liền không thích bị người khác ôm, cũng không thích chơi với bạn nhỏ khác. Anh có thói quen sạch sẽ, hơn phân nửa đều là đến từ chính nhân tố ẩn tính này.Cố Thanh Thanh quay đầu nhìn anh một cái, tròng mắt Lãnh Tư Thành đạm mạc, lúc này anh thân cường khí lực, tuy rằng màu tóc và màu mắt vẫn là thiên nhạt hơn người bình thường, nhưng từ bề ngoài, một chút đều nhìn không ra được, anh là một bảo bảo thân thể yếu ớt từ nhỏ có bệnh tự kỷ và chứng bạch tạng.Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn là trời sinh không đầy đủ bằng những người khác.Có lẽ, anh lãnh tâm lãnh tính, cũng là vì do anh tự bế đi.Nghĩ đến đây, Cố Thanh Thanh vốn còn chán ghét loại thái độ “Không có cô, còn có rất nhiều người khác” của anh, nhưng hiện tại, trong lòng lại ê ẩm mềm mại.“Vậy còn em?” Tuy rằng Lãnh Tư Thành thấy không rõ ánh sáng nơi đáy mắt cô, nhưng là, lại có thể cảm giác được, trong lòng cô cũng không bài xích anh.“Em như thế nào?”“Em khi còn nhỏ, là thế nào?”“Em khi còn nhỏ, liền như vậy.” Cố