Từ Tử Bội? Cố Thanh Thanh và Lãnh Tư Thành liếc mắt nhìn đối phương một cái, hai người đều không nói chuyện.Lãnh Tư Thành khẽ nhíu mày, vốn định không gặp mặt, nhưng là, trong đầu anh chợt hiện lên cái gì đó, rốt cuộc gật gật đầu, giọng nói không nhanh không chậm: “Vào đi.”Chỉ là, mấy người kia không có lập tức đẩy cửa vào, bọn họ mơ hồ nghe được bên ngoài tựa hồ đang giận dỗi: “Tử Câm, sao em lại tùy hứng như vậy? Đều tới cửa sao còn không đi vào? Lần này Thanh Thanh chịu tội lớn.”“Em mới không muốn đi vào! Cô ta chịu tội liên quan gì tôi!” Cửa, mơ hồ có thể nghe được giọng nói của không vui Từ Tử Câm, có lẽ là bởi vì cách một cánh cửa, Lãnh Tư Thành không có nghe rõ một tia run rẩy không tự tin -- giọng nói của cô ta.“Tử Câm! Tử Câm!” Từ Tử Bội thật là hết chỗ nói với đứa em gái này rồi, còn tưởng rằng mấy ngày nay nó an tĩnh thành thục không ít. Khó khăn tới bệnh viện rồi, lại giận dỗi lười vào xem tình huống của Cố Thanh Thanh -- nếu không phải bởi vì Lãnh Tư Thành cũng đồng thời xảy ra ngoài ý muốn, chỉ sợ cô ta đến bệnh viện cũng không đến, trở về hoan hô nhảy nhót đốt pháo chúc mừng đi!Nhiếp Chi Ninh không để ý tới cô