“Đó là anh, không phải cô ta!” Lâm Chu Dật hung hăng đẩy anh ta xuống đất, có lẽ là bởi vì quá mức tức giận, anh đứng dậy kéo lỏng cà vạt, hít sâu mấy hơi, làm giảm hết không khí nóng rực trong phổi, mới hơi thoải mái một chút, trong ánh mắt cũng khôi phục bình tĩnh: “Nhớ kỹ, nếu về sau anh bị người bắt được, người chỉ thị anh là Từ Tử Câm, không phải tôi. Nếu là Lãnh Tư Thành hỏi đến anh, anh dựa theo Từ Tử Câm để giái thích, vốn là muốn chụp ảnh bất nhã, lại sợ bị nhiều người thấy, mới đẩy cô ta xuống.”“Vâng, vâng!” Người nọ liên tục gật đầu.“Còn có, thay bộ quần áo này của anh đi, tẩy trang hết thứ trên mặt đi, tóc giả cũng thay đổi. Về sau, giọng nói nông thôn của anh đừng lộ ra tới. Mộ điểm quan trọng nhất là -- nếu anh còn muốn đứa em trai ở nước ngoài của anh sống thật tốt, chuyện này đều không có một chút quan hệ nào với tôi! Nghe rõ chưa?”“Vâng.” Người nọ cởi áo khoác, lấy mũ và tóc giả xuống, rửa sạch lớp phấn màu đen bôi trên mặt, rõ ràng là một người đàn ông đầu đinh, có chút tái nhợt thon gầy.“Đều giao mấy thứ Từ Tử Câm liên hệ với anh cho tôi, anh đi đi.