“Cậu nói cái gì?” Bên cạnh, Mạc Đông Dương như là không có nghe rõ lời của anh, lại hỏi một lần nữa.“Tôi sẽ không sinh đứa bé với cô ấy. Tôi sẽ không để đứa bé của tôi, đến ở dưới hoàn cảnh không có tình yêu.” Lần này, anh nói từng chữ một, rõ ràng, sáng tỏ, chân thật đáng tin.Từng chút gõ ở trong lòng cô.Lãnh Tư Thành cao ngạo như vậy, sao có thể để một người phụ nữ anh không yêu sinh con của anh? Kết hôn là vì nhất thời khí phách trả thù nhà họ Từ và Từ Tử Bội rời đi, là vì ba cô chết, cũng là vì anh nhất thời tinh trùng lên não, nhận nhầm cô thành Từ Tử Bội, cướp đi thân trong sạch của cô, ngượng ngùng thôi.Nói đến cùng, không phải vì yêu.Cô đã sớm biết được.Đứa con gái người hầu xuất thân nghèo hèn như cô vậy, đâu xứng làm vợ của đại thiếu gia hào môn?Thật ra, bao gồm trong cuộc hôn nhân này, nếu không phải mẹ và anh trai quỳ gối trước mặt của mình cầu cô gả chồng, cầu cô sau khi kết hôn với Lãnh Tư Thành có thể lấy được “Sính lễ”, trả