Nhưng Lãnh Tư Thành hoàn toàn nhìn cũng chưa từng nhìn anh ta, trực tiếp đi đến bên người Cố Thanh Thanh , thực tự nhiên cởi áo khoác tây trang. Lại cởi bỏ cà vạt, lại cởi bỏ hai viên cúc trên của áo sơmi. Cố Thanh Thanh thực mau tiếp nhận, mới vừa thu thập tốt, chợt cảm thấy có điểm không thích hợp -- Lâm Chu Dật còn ở bên cạnh nhìn a!Sửa sang lại tốt quần áo của anh, thời điểm trở về, Lãnh Tư Thành duỗi tay ôm eo cô, mang theo cô ngồi ở mép giường. Cố Thanh Thanh vừa muốn giãy giụa, đôi mắt Lãnh Tư Thành ngó tới bó hoa trên cửa sổ kia, trực tiếp liền hỏi: “Ai tặng cho em?”Không cần Cố Thanh Thanh trả lời, Lâm Chu Dật bên cạnh liền cười cười nói: “Anh họ, tôi tặng.”Lãnh Tư Thành nhìn cũng không nhìn anh ta, lại nhìn về phía Cố Thanh Thanh, lần này giọng nói tương đối trắng ra, nói thẳng: “Tôi mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi.”Ý tứ kia rất đơn giản -- người không liên quan, không có việc gì liền lui ra cho anh!Cố Thanh Thanh có điểm xấu hổ nhìn thoáng qua Lâm Chu Dật. Lãnh Tư Thành không biết xấu hổ, cô còn muốn nha, bị cấp trên của mình ở một bên vây xem là ý tứ gì?Lâm