Cố Thanh Thanh ở trong phòng, mới vừa làm khô tóc, liền nghe được tiếng kêu gâu gâu bên ngoài, buông máy sấy, chuẩn bị đi tới cửa, Lãnh Tư Thành liền đẩy cửa mà vào.Ánh mắt anh bình tĩnh, từ trên mặt anh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dao động gì, càng nhìn không ra -- bộ dáng anh vừa mới mất mặt như thế. Chỉ là, còn mặc quần áo dơ anh vừa mới thay ra kia -- phòng cách vách không người ở, cũng không có quần áo để anh thay đổi. Anh lại không có khả năng lõa thể tiến vào, vì thế đành phải trước mặc quần áo dơ thích ứng tình hìnhLãnh Tư Thành vào cửa, nhàn nhạt nhìn cô một cái, làm bộ dáng chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, bình tĩnh ngồi trở lại mép giường, trước ưu nhã mà thong thả bỏ đi quần áo dơ trên người mình, lại cầm lấy đồ ngủ tắm rửa, trấn định mặc từng kiện lên người mình.Cho dù là chật vật, mặt ngoài của anh cũng là vẻ mặt bình tĩnh thong dong, gần như nhìn không ra anh có chỗ “Chật vật” nào.Chỉ là, vừa rồi lúc Lãnh Tư Thành lao ra, còn chưa có lau khô thân thể, anh ngồi ở chỗ này, khăn trải giường dưới thân thật mau liền thấm một vòng vệt nước, tóc ướt trên đỉnh đầu cũng nhỏ giọt nước.Có phải anh tức