Một đám người có điểm nghi hoặc, Lãnh Tư Thành không chút để ý buông sợi tóc trên tay ra, liếc mắt nhìn Từ Tử Câm đang quỳ một cái: “Sáu năm trước, không phải bà cũng từng đối đãi cô ấy như vậy sao?”Cố Thanh Thanh sửng sốt, nhìn nhìn Lãnh Tư Thành bên cạnh, ánh mắt Lãnh Tư Thành nhàn nhạt, tựa hồ hoàn toàn không xem cảnh tượng trước mặt là một chuyện.Mà Từ Tử Câm quỳ ở trước mặt bọn họ, sớm đã sắc mặt trắng bệch.Đó là lễ tình nhân lúc Cố Thanh Thanh học đại học năm hai, cũng vừa lúc đụng phải sinh nhật của Từ Tử Câm. Lúc ấy, Từ Tử Câm bất mãn lễ tình nhân Nhiếp Chi Ninh tặng quà cho Cố Thanh Thanh, lại không cẩn thận đánh nát bình sứ mẹ tỉ mỉ giữ gìn, sợ hãi bị mẹ trách phạt, liền vu khống là Cố Thanh Thanh làm.Lúc ấy, khách khứa còn đầy đại sảnh, đặc biệt là -- không ít khách khứa, còn là bạn học cùng lớp của cô, trong đó liền bao gồm Nhiếp Chi Ninh. Từ Tử Câm còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Bình sứ kia đặt ở phòng sách lầu hai, ngoại trừ cô và mẹ cô, không ai từng đi lên, không phải cô ta đánh vỡ, chính là mẹ cô ta đánh vỡ!”Cố Thanh Thanh cực kỳ không chịu nổi, cô chưa từng