"Tả Diệp, em đau quá, em, con của chúng mình..."Sắc mặt của Tả Diệp cũng thay đổi, hốt hoảng bế cô ta lên rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Trước khi đi, anh ta còn ném cho Lâm Diệc Khả một câu: "Lâm Diệc Khả, tại sao em lại trở nên đáng sợ như vậy. Em có biết cô ấy đang mang thai chín tuần rồi không?"Mang thai chín tuần? Hóa ra bọn họ đã nhiều lần lên giường cùng nhau.Lâm Diệc Khả bật cười trào phúng, cười đến mức cả người không ngừng run rẩy.Cô cúi đầu xuống, chợt phát hiện quần của mình trở nên ẩm ẩm nóng nóng. Cô từ khi sinh con thì liên tục bị băng huyết, cơ thể rất yếu, lúc nãy chẳng qua là cố cầm cự được một lát thôi.Lúc này Lâm Diệc Khả cảm giác sức lực trong người như bị rút cạn, cô nương theo vách tường từ từ ngã xuống đất, không gượng đứng dậy nổi.“Tiểu thư, con làm sao vậy!”. Ngô Huệ xách bình nước giữ ấm đi vào, thấy Lâm Diệc Khả ngồi thụp xuống đất, sợ tới mức mặt mũi tái mét, lớn tiếng khóc kêu bác sĩ.Đứa bé đang ngủ bị đánh thức, không biết chuyện gì đang xảy ra, khóc váng lên nức nở.Lâm Diệc Khả đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tay túm chặt lấy cánh tay của Ngô Huệ, hai mắt mờ mịt.“Dì Ngô”. Giọng cô khàn khàn yếu ớt.“Đây, dì ở đây, tiểu thư đừng sợ, dì Ngô ở đây với con”. Ngô Huệ khóc đến đỏ cả mắt. Bà là bảo mẫu của Lâm Diệc Khả, nhìn cô lớn lên từ nhỏ, tình cảm hết sức sâu đậm."Dì Ngô, có phải con giống một kẻ ngốc không..." Lâm Diệc Khả cười khổ lẩm bẩm.Trước cái đêm định mệnh đó, cô đã luôn coi Lục Vũ Hân như chị gái ruột của mình, còn Tả Diệp là người đàn ông sẽ ở bên cô suốt đời. Nhưng họ đã cùng nhau phản bội cô.Lâm Diệc Khả luôn sốt cao không hạ, phải vật lộn hơn tháng trời mới khá lên được một chút.Việc đầu tiên cô làm sau khi khỏi bệnh là tìm danh thiếp của Cố Cảnh Đình và gọi cho anh.Buổi sáng gọi điện thì ban đêm anh ta mới chịu xuất hiện ở bệnh viện.Hai người ngồi đối mặt với nhau.Lâm Diệc Khả thoạt nhìn trông mong manh, xanh xao yếu ớt, nhưng đôi mắt trong veo và sáng ngời, như thể chỉ có thân thể ốm yếu còn